Nguyễn Thị Từ Huy - Vì sao tham nhũng?

<div class="boxleft300"><img
src="http://nghean.gov.vn/wps/wcm/connect/536df30044fde9ae892bfb0146833b6e/161325.jpg?MOD=AJPERES&CACHEID=536df30044fde9ae892bfb0146833b6e"
/><div class="textholder"></div></div>Việt Nam ngày nay đứng trước
rất nhiều vấn nạn gần như không giải quyết được. Ngoài
dối trá (đã nói đến ở bài trước), tham nhũng cũng là một
trong những vấn nạn đó. Dĩ nhiên, tham nhũng chính là một
phương diện của sự dối trá. Có tham nhũng là bởi vì có
dối trá. Nếu việc sử dụng tiền bạc được công khai,
được minh bạch hóa, nếu pháp luật là pháp luật đúng nghĩa,
trừng trị hết tất cả mọi trường hợp tham nhũng, thì hẳn
nhiên, tham nhũng sẽ thôi không còn là vấn nạn. Nhưng vì sao
không thể minh bạch, vì sao những gì cần công khai lại biến
thành bí mật quốc gia? Vì sao pháp luật biến dạng đến mức
có những nhà báo chống tham nhũng phải vào tù ?

Chính quyền thỉnh thoảng đưa ra xử một vài trường hợp tham
nhũng. Và có trường hợp xử được, có trường hợp cho chìm
xuồng. Trên thực tế, việc xử vài trường hợp như vậy
không giải quyết được vấn đề. Những vụ xử đó chẳng
làm cho những kẻ tham nhũng sợ hãi (vì sao?). Trái lại, tham
nhũng càng ngày càng lan rộng ra toàn xã hội, ở mọi cấp,
mọi lĩnh vực. Chỉ cần gõ hai chữ « tham nhũng » lên google
thì sẽ có ngay tất cả những thông tin về hiện trạng tham
nhũng. Dĩ nhiên, cần hiểu rằng, những thông tin có thể công
khai hoàn toàn chưa phản ánh được một cách đầy đủ và
thực chất tình trạng tham nhũng. Nhưng dù sao chúng cũng đủ
để cho tất cả mọi người không thể phủ nhận được thực
trạng trầm trọng và nguy hiểm của tham nhũng.

Liên quan đến vấn đề này, người Việt Nam đối diện với
những câu hỏi căn bản sau đây :

-Vì sao nạn tham nhũng có thể bị đẩy đến mức trầm trọng
như vậy ?

-Có thể giải quyết được nạn tham nhũng không ?

-Nếu không giải quyết được thì hậu quả sẽ như thế nào ?

Trong bài này, tôi chỉ đề cập đến câu hỏi thứ nhất,
đúng hơn là một khía cạnh của nó : nguyên nhân của mọi
nguyên nhân dẫn đến thảm trạng tham nhũng.

Tôi tìm thấy cái nguyên nhân gốc ấy trong cuốn sách « Giai
cấp mới » của Djilas. Tôi muốn chia sẻ với mọi người
những gì tôi đọc được, cứ coi như tôi đang làm công việc
giới thiệu sách cho quý vị. Vì sao cuốn sách của Djilas khiến
tôi phải chú ý như vậy, và hẳn còn phải trở lại với nó
nhiều lần nữa ?

Thứ nhất, bởi vì Djilas là một người cộng sản, tham gia vào
quá trình vận động và phát triển của chủ nghĩa cộng sản,
nên hiểu rất rõ bản chất của nó. Thứ hai, người cộng
sản ấy đứng ở gần như đỉnh cao của quyền lực mà dám
từ bỏ tất cả quyền lực và đặc quyền đặc lợi kèm theo,
chấp nhận từ bỏ vị trí phó tổng thống của toàn liên bang
để vào tù. Điều này khiến ta có thể tin rằng tiếng nói
của ông là tiếng nói của con người truy tìm sự thật, có
đủ can đảm trả giá vì sự thật. Thứ ba, nếu so sánh những
gì được Djilas miêu tả trong sách của ông, thực tế của
một nước cộng sản châu Âu vào giữa thế kỷ trước, với
thực tế của Việt Nam hiện nay, sẽ thấy những sự trùng
hợp đáng kinh ngạc, sẽ thấy sự chính xác trong các nhận
định của ông. Hơn nữa, Djilas nhận định về các chế độ
cộng sản nói chung trên toàn thế giới, chứ không riêng gì
đất nước ông, điều đó giúp ta hiểu rõ hơn bản chất của
chế độ chúng ta. Để ta khỏi rơi vào cái bẫy đổ lỗi cho
cha ông, đổ lỗi cho truyền thống về các vấn nạn của mình
ngày hôm nay, để ta thấy rằng chính ta phải chịu trách nhiệm
về những gì đang diễn ra.



Sau đây là một đoạn trong đó Djilas nói về sự tham nhũng
trong chế độ cộng sản :

« Thói bon chen, xa hoa, hám quyền là không tránh được.[...]
Đây là loại tham nhũng đặc biệt: khi quyền lực nằm dưới
quyền kiểm soát của một đảng, mà đảng ấy lại là nguồn
gốc của tất cả đặc quyền đặc lợi, thì việc "quan tâm
đến các chiến hữu", việc bổ nhiệm họ vào những chức
vụ có lợi, việc phân phối phúc lợi các kiểu giữa các
đảng viên với nhau phải trở thành việc đương nhiên. Việc
đồng nhất chính quyền và đảng với nhà nước (thực ra là
với sở hữu) đã làm cho nhà nước cộng sản trở thành, có
thể nói, nhà nước tự-tham-nhũng, nhất định kèm theo đặc
quyền đặc lợi và những kẻ ăn bám. » (Trích tr.55, bản pdf
do dịch giả của cuốn sách cung cấp. Về sau trích dẫn chỉ
ghi số trang)

Như vậy, theo Djilas, tham nhũng, cũng như dối trá, thuộc về
bản chất của chế độ cộng sản. Nhà nước cộng sản là
một nhà nước « tự tham nhũng », nói theo ngôn từ của Djilas.
Điều này hoàn toàn đúng với thực tế Việt Nam hiện nay.
Chừng nào còn nhà nước cộng sản, chừng đó còn tham nhũng.
Và chế độ cộng sản càng tồn tại lâu dài bao nhiêu, tham
nhũng càng trầm trọng bấy nhiêu. Đã đến lúc không chỉ bộ
phận lãnh đạo, không chỉ giới cầm quyền, không chỉ bộ
phận đảng viên, tham nhũng đã lan ra toàn xã hội. Phong bì
kẹp vào bó hoa chúc mừng thầy cô ngày 20/11, phong bì kẹp vào
luận văn thạc sĩ, luận án tiến sĩ. Phong bì kẹp vào sổ
khám sức khỏe, phong bì được gửi gắm cho bác sĩ cùng sinh
mệnh của bệnh nhân, phong bì nhét vào túi áo của các cô y tá
mỗi khi bệnh nhân phải tiêm, hay phải làm bất kỳ xét nghiệm
nào... Phong bì rải khắp nơi nơi, người người tham nhũng, nhà
nhà tham nhũng.

Theo Djilas thì tham nhũng phát sinh, một phần do thói hám xa hoa
của giới lãnh đạo cộng sản, và thói tật này đi liền với
cơn khát quyền lực. Ông viết :

« Các lãnh tụ cộng sản còn có xu hướng xa hoa, họ không
cưỡng được chuyện này không chỉ vì đấy là điểm yếu
của con người nói chung mà còn vì nhu cầu thể hiện sức
mạnh và hơn nữa ma lực của quyền sinh quyền sát đối với
đồng loại, » (tr.55)

Nếu đặt cái hội trường lộng lẫy xa hoa của Quốc hội bên
cạnh hình ảnh trẻ em phải đu dây hay chui vào túi ni lông để
qua sông đi học, sẽ thấm thía những gì Djilas nói từ gần
một thế kỷ trước.

Còn đây là định nghĩa của Djilas về "người cộng sản chân
chính":

« Người cộng sản chân chính phải là hai trong một: cuồng
tín và hám quyền vô bờ bến. »(tr.55)

Djilas viết điều này vào những năm 50 của thế kỷ trước.
Bây giờ, nếu ông còn sống, và chứng kiến thực tế Trung
Quốc, Bắc Triều Tiên hay Việt Nam, có lẽ ông sẽ phải sửa
câu đó thành : « người cộng sản chân chính phải là hai trong
một : hám tiền và hám quyền vô bờ bến. »

Nếu nhìn vào thực tế Việt Nam hiện nay thì có thể thấy vào
thời điểm hiện tại hoặc tương lai gần không thể nào xảy
ra chuyện chế độ hiện hành có thể sụp đổ (còn tương lai
xa hơn thì không ai dám chắc).

Bởi vì không chỉ có mấy triệu đảng viên ít ỏi cố hết
sức bảo vệ nó, mà tất cả các thành phần ăn theo, có đặc
quyền đặc lợi nhờ chế độ độc đảng, cũng đều bảo
vệ nó, nhất là các thành phần kinh tế (giới kinh doanh, ngân
hàng, thương mại... dù là nhà nước hay tư nhân), và các thành
phần làm nhiệm vụ « xây dựng đường lối » cho đảng cộng
sản (các « nhà khoa học xã hội » ở Viện Hàn lâm KHXH, ở
Học viện quốc gia Hồ Chí Minh, cũng như ở các viện và các
trường đại học nói chung). Ngoài ra, chẳng có gì đáng ngạc
nhiên khi số lượng giáo sư trong các ngành, số lượng tướng
tá công an, quân đội tăng đột biến những năm gần đây. Dĩ
nhiên, kèm với các cấp bậc, chức vị đó là những đặc
quyền đặc lợi khiến cho những người được hưởng sẽ
kiên quyết bảo vệ chế độ. Vì thế mà cũng chẳng có gì
khó hiểu khi càng nhiều tướng được phong thì phát ngôn của
những người đứng đầu Quân đội Việt Nam càng bạc nhược.
Và điều đó có nghĩa là chế độ này trường tồn thì dân
tộc sẽ tiêu vong.

Mặt khác, phong trào dân chủ quá yếu ớt, phân tán và chia
rẽ, quá chậm chạp và kém hiệu quả trong việc truyền bá tinh
thần dân chủ trong nhân dân, cũng không làm thay đổi được
nhận thức của các đảng viên nói chung, và của bộ phận
lãnh đạo cao cấp nói riêng.

Sự thật mà người Việt Nam phải đối diện là, nếu thể
chế chính trị này tiếp tục duy trì, nếu chế độ tham nhũng
này tiếp tục duy trì, thì Việt Nam sẽ mất hai thứ quan trọng
nhất : mất CON NGƯỜI (hiểu theo nghĩa : nhân tính và phẩm
giá), và mất độc lập vào tay Trung Quốc.

Và cũng cần phải hiểu rằng, nếu Việt Nam mất độc lập
vào tay Trung Quốc, thì bởi vì trước hết Việt Nam đánh mất
con người, bởi vì người Việt Nam đánh mất phẩm giá và
lòng tự trọng, lòng tự trọng hiểu theo hai nghĩa : tự trọng
cá nhân và tự trọng dân tộc.

Đó là sự thật bi thảm mà tôi nhìn thấy, và tôi chẳng hề
muốn tỏ ra lạc quan vờ vĩnh, chẳng hề muốn tự lừa dối
mình bằng bất kỳ một thứ ảo tưởng nào, dù là ảo tưởng
về dân chủ, hay ảo tưởng về sức mạnh của một dân tộc
đã từng chiến thắng nhiều đế quốc lớn trong lịch sử.

Phải chăng cần bắt đầu lại từ điểm này : mỗi người
Việt Nam cần tìm lại lòng tự trọng của chính mình, từ đó
mà chọn cho dân tộc những người lãnh đạo biết thế nào là
tự tôn dân tộc ?
<em>
<strong>Paris,</strong> 30/11/2014</em>

<strong>Nguyễn Thị Từ Huy</strong>



***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(https://www.danluan.org/tin-tuc/20141201/nguyen-thi-tu-huy-vi-sao-tham-nhung),
một số đường liên kết và hình ảnh có thể sai lệch. Mời
độc giả ghé thăm Dân Luận để xem bài viết hoàn chỉnh. Dân
Luận có thể bị chặn tường lửa ở Việt Nam, xin đọc
hướng dẫn cách vượt tường lửa tại đây
(http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét