<em>nói láo</em>. Quan chức Bộ Ngoại giao VN không tiếp các nhân
sĩ. Một chuyện bên Úc, một chuyện bên nhà. Cả hai câu
chuyện đều diễn ra ngày hôm qua. Nhưng cái khác nhau thú vị
là hai câu chuyện nói lên phong cách của người gọi là
"đầy tớ" của dân.
Bà Julia Gillard là nữ thủ tướng đầu tiên trong lịch sử ~200
năm dựng nước của Úc. Bà mới 50 tuổi, không giàu có và có
lẽ không xinh gái như bà tân thủ tướng Yingluck Shinawatra của
Thái Lan, nhưng cả hai người cùng thế hệ và có ăn học đàng
hoàng như nhau. Bà Gillard trở thành lãnh đạo Đảng Lao động
sau một cuộc tranh giành ảnh hưởng với người tiền nhiệm
là Kevin Rudd trong nội bộ đảng. Vài tháng sau trở thành lãnh
đạo đảng, bà đắc cử thủ tướng Úc vào tháng 10 năm
ngoái. Một yếu tố quyết định sự đắc cử là bà hứa sẽ
không có thuế carbon nếu đắc cử.
Theo tôi hiểu (vì tôi cũng chẳng rành carbon tax), với chính
sách thuế carbon chính phủ sẽ đánh thuế vào những doanh
nghiệp dùng năng lượng chứa carbon vì gây ô nhiễm môi
trường. Người ta tính rằng nếu chính sách này thành hiện
thực thì mỗi người Úc phải chi ra trung bình 50-100 đôla cho
chính phủ, vì giá hàng hóa sẽ tăng. Vì thế, chính sách thuế
carbon không được lòng dân. Bà Julia Gillard đắc cử vì bà
hứa là sẽ xóa bỏ thuế carbon (địa phương gọi là carbon tax)
của người tiền nhiệm Kevin Rudd.
Nhưng khi đắc cử thì bà có vẻ muốn dựng lại chính sách
thuế carbon. Mấy tháng nay, Quốc hội bàn cãi nhộn nhịp về
chính sách này. Báo chí cũng có xu hướng ủng hộ và chống
đối. Phe ủng hộ nói rằng Úc cần đi tiên phong trong việc
làm sạch môi trường để đàn anh lớn như Mĩ và Âu châu làm
theo. Phe chống thì nói rằng cái đám đàn anh (và cả anh chàng
du côn với môi trường như Trung Quốc) nó giàu mà không làm
thì hà cớ gì một nước nhỏ bé như Úc lại "làm tàng"
chơi nổi? Khách quan mà nói, phe chống đối có vẻ nhiều hơn
phe ủng hộ. Cho đến nay, vẫn chưa có gì chính thức, câu
chuyện thuế carbon vẫn còn trong vòng tranh luận.
Thể chế dân chủ có cái hay là người dân có tiếng nói và
có khi có quyền quyết định. Ngày hôm qua, bà Gillard "vi
hành" thăm dân chúng, chắc có lẽ chuẩn bị cho tranh cử sắp
tới. Bà chọn một siêu thị ở Brisbane (thành phố phía Bắc
nước Úc) để gặp gỡ dân chúng. Bà vui vẻ bắt tay, hỏi han,
và chụp hình với người đi chợ. Có một bà trung niên đi
chợ đến hỏi bà thủ tướng, và bà này đã được "cận
thần" của bà thủ tướng nhắc là nói gì cũng được nhưng
đừng hỏi về thuế carbon. Nghe thế, bà trung niên nổi nóng
hỏi chính câu đó! Chẳng những hỏi mà bà còn nói thẳng là
bà thủ tướng đã nói láo. Nói láo (lie) là từ cực kì nặng
nề đối với người Úc. Nói ngay trước mặt bà thủ tướng.
Chẳng những nói một lần mà còn lặp lại nhiều lần. Nguyên
văn cuộc trao đổi ngắn như sau:
"<em>Tại sao bà nói láo với chúng tôi?</em>" Bà trung niên hỏi.
"em>Và tại sao bà tiếp tục nói láo, lại còn nói 'Tôi đâu
có cố tình nói láo'?</em>"
Bà thủ tướng là người có bản lĩnh cao. Trước câu hỏi
sốc, bà bình tĩnh, mỉm cười, nói chậm rằng "Tôi có thể
giải thích". Nhưng bà trung niên không thèm nghe giải thích, mà
còn thêm một câu sốc khác: "Tôi đã nghe bà nói mấy tháng nay
rồi, và tôi đã xem tranh luận trong Quốc hội – và bà vẫn
nói láo." Trước khi bỏ đi, bà còn "bồi" thêm một câu:
"Bà đâu có <em>mandate</em>!" Chữ mandate ở đây chắc có thể
hiểu là chính danh, vì ý bà nói rằng bà Gillard đắc cử là
nhờ hứa xóa bỏ thuế carbon, mà nay thì lại muốn quay 180
độ, tức là không có sự ủy nhiệm của người dân. Nhưng
một số người khác nhảy vào ủng hộ bà thủ tướng và nói
lớn: "Bà ấy có mandate, bà ấy có mandate của chúng tôi".
Cuộc "đụng độ" là một món ăn của giới báo chí Úc
vốn đói tin giật gân. Các chuyên gia chính trị bình luận,
khen, chê đủ thứ. Các chuyên gia tâm lí và truyền thông khen
bà thủ tướng có bản lĩnh cao. Các chuyên gia ăn mặc cũng
nhảy vào cho ý kiến. Các giáo sư xã hội học viết bình luận
về tính dân chủ. Các bạn có thể xem đoạn video clip trên net
để chứng kiến câu chuyện này.
Chuyện bên nhà cũng thú vị không kém, nhưng ở một góc độ
khác. Tôi muốn nói đến thái độ của các quan chức ngoại
giao dành cho các nhân sĩ yêu cầu Bộ Ngoại giao (BNG) công bố
những gì đã được thỏa thuận với phía Trung Quốc qua
chuyến đi của ông thứ trưởng Hồ Xuân Sơn. Sau gần 10 ngày
im lặng [đáng sợ], BNG ra tín hiệu muốn gặp các nhân sĩ.
Tưởng là một tin lành, ai ngờ "nói vậy mà không phải
vậy". Ngày hôm qua khi các nhân sĩ ra ngồi chờ thì quan chức
BNG không chịu gặp. Sự việc còn rắc rối hơn khi BNG đề
nghị một người trong ban biên giới (chứ không phải ông Hồ
Xuân Sơn) ra gặp các nhân sĩ. Có lẽ cảm thấy bị xúc phạm
nên các giáo sư như Hoàng Tụy, Phạm Duy Hiển, các nhà trí
thức Nguyễn Quang A, Phạm Xuân Nguyên, Trần Nhương, Nguyễn
Xuân Diện, Nguyễn Quang Thạch, và cả Nguyễn Văn Phương
(người đọc bản tuyên ngôn chống nhà cầm quyền Trung Quốc
trước Nhà hát lớn hôm Chủ nhật vừa qua) bỏ ra về. Thế là
cuộc gặp bất thành. Có thể xem bài tường thuật của GS
Nguyễn Huệ Chi (một trong những người kí tên vào bản yêu
cầu) để biết thêm chi tiết.
<em>Vive la différence!</em> Người Pháp vẫn nói thế. Không ai
giống ai. Không có nước nào giống nước nào. Thái độ của
các quan chức ngoại giao VN rất khác với thái độ của bà
thủ tướng Úc. Nếu phân tích kĩ thì khác biệt nhiều lắm,
nhưng ở đây tôi thấy 2 khác biệt nổi cộm.
Cái khác biệt giữa chính khách Úc và quan chức Việt Nam là
khoảng cách giữa họ với người dân. Chính khách Úc rất gần
với dân. Điển hình như chuyện bà thủ tướng tôi kể trên,
bà ra thẳng chợ tiếp xúc dân, chẳng cần cảnh sát gì bảo
vệ (chắc có, nhưng là cảnh sát chìm). Trong khi đó, ở nước
ta, các quan chức ngoại giao (hình như bác Ba Sàm nói vui là
"ngại giao" tiếp) thì quá xa dân. Từ building BNG đến quán
cà phê cột cờ (tôi từng uống cà phê ở đây) thì có xa gì
chứ, mà họ không vi hành một chuyến? Còn nói quán cà phê
không tiện nói chuyện đại sự thì tôi thấy không thuyết
phục mấy, vì bà thủ tướng nói chuyện đại sự trong siêu
thị đó. Bác Hồ ngày xưa chẳng soạn thảo bản tuyên ngôn
độc lập trong cái nhà sàn ở Hà Nội là gì. Tại sao lại
hình thức hóa như thế? Thật khó hiểu nổi!
Cái khác biệt thứ hai giữa bà thủ tướng và các quan chức
ngoại giao VN là thái độ. Khi được hỏi một câu rất sốc,
thậm chí còn bị chửi ngay trước mặt, bà thủ tướng vẫn
bình tỉnh, điềm đạm, từ tốn trả lời. Bà không ra lệnh
cho cảnh sát mời "bà xúc phạm" đó đi chỗ khác. Bà thủ
tướng sẵn sàng đối thoại với một người vô danh, và đối
thoại ngay tại siêu thị. Bà phân biệt được cảm tính và
nội dung. Mặc cho bà xúc phạm bày tỏ cảm tính, bà thủ
tướng vẫn ôn tồn trình bày quan điểm của mình. Còn các quan
chức ngoại giao "phe ta" thì có vẻ thẹn thùng quá. Họ
không thèm gặp các nhân sĩ trí thức lừng danh. Họ chẳng thèm
có giấy mời. Với những người lừng danh như thế họ còn xem
chẳng ra gì, thì xác suất đối thường dân được tiếp cận
với các quan chức ngoại giao chắc gần bằng con số 0.
Có một khác biệt khác nữa mà tôi tạm gọi là tính quân tử.
Chính khách Úc hay phương Tây nói chung không hành xử trẻ con
kiểu như trả đũa, trả thù. Tôi từng chứng kiến một vài
chuyện thú vị. Có lần ông cựu thủ tướng John Howard ghé
thăm viện Garvan của tôi, trong số những giáo sư đón tiếp
ông, có một ông giáo sư Úc 100% nhưng chống Howard đến cùng
vì ông này nói rằng Howard là người kì thị chủng tộc. Howard
đến bắt tay từng người, và dĩ nhiên là bắt tay ông giáo sư
già khó tính kia. Bắt tay xong, ông giáo sư rút khăn trong túi ra
lao tay! (Ý muốn nói rằng ông vì lịch sự phải bắt tay, chứ
không muốn vướn bẩn từ một người ông khinh bỉ). Tôi và
vài người đứng bên cạnh nên thấy hết. "Cận thần" của
ông Howard cũng thấy. Chẳng có vấn đề gì. Viện trưởng tuy
không hài lòng mấy, nhưng không dám trách ông giáo sư già. Một
lần khác, nhật báo báo Sydney Morning Herald có đăng bài xã
luận có tựa đề "Con chó xù của Mĩ" do một cây bỉnh bút
số 1 của Úc viết; ông họa sĩ minh họa bài báo bằng một hí
hoạ, trong đó ông vẽ thủ tướng Howard như là con chó xù,
Tổng thống Bush mặc đồ cao bồi, cưỡi ngựa, mang súng, và
có cọng dây kéo con chó xù Howard theo sau (ý nói Úc tham gia
chiến tranh Iraq như là một kẻ đầy tớ). Sau này, có phóng
viên hỏi Howard nghĩ gì về bức hí hoạ nổi tiếng đó; ông
Howard cười tươi nói: Tôi dĩ nhiên là không thích bức hí hoạ
đó và bài bình luận đó, nhưng họ làm việc của họ, tôi
làm việc của tôi và tôi tin mình làm đúng. Không có chuyện
trả thù như hay thấy ở Trung Quốc. Cũng không có chửi qua
lại. Không chê trách gì cả. Thế mới là quân tử!
Chúng ta hay nghe nói rằng chính quyền Việt Nam là do dân và vì
dân. Do dân bầu ra, và phục vụ vì lợi ích của dân. Câu đó
hay tuyệt. Khác với Việt Nam, chính phủ của Úc không bao giờ
nói ra câu đó. Có lẽ họ nghĩ chứng minh bằng hành động hơn
là những lời nói hoa mĩ. Không nói ra, nhưng chính phủ Úc thì
rõ ràng là do dân bầu ra. Và, trong thực tế họ rõ ràng là
hành động vì lợi ích quốc gia. Tôi nghĩ nếu Nhà nước /
chính phủ mình thực hành câu châm ngôn vì dân (chưa nói đến
do dân) thì 90 triệu người Việt Nam sẽ hạnh phúc lắm, và
Trung Quốc chắc gì dám bắt nạt chúng ta. Mà, muốn chứng minh
tính vì dân thì trước hết hãy gần dân. Cụ thể hơn và
thiết thực hơn là hãy trả lời những câu hỏi của các vị
nhân sĩ.
NVT
_________________________
<h2>Nguyễn Huệ Chi - Chúng tôi đi gặp Bộ Ngoại giao</h2>
Sau khi bản Kiến nghị yêu cầu Bộ Ngoại giao cung cấp thông
tin liên quan đến quan hệ với Trung Quốc đề ngày 2-7-2011 do 18
người ký tên được LS Trần Vũ Hải trực tiếp đưa đến
Bộ Ngoại giao ngày 4-7-2011 và nhận được chữ ký của người
tiếp nhận là ông Nguyễn Văn Vượng, Phó phòng tiếp nhận
công văn hành chính của Bộ, hết thảy những người đã ký
vào Kiến nghị đều trong tâm trạng chờ đợi, hy vọng một
sự đáp ứng chân thành, nghiêm túc của Bộ Ngoại giao Việt
Nam.
Tối ngày 12-7-2011 tôi đang làm việc thì nhận được một cú
điện thoại từ Bộ Ngoại giao gọi đến, xưng danh đầu dây
bên kia là một phụ nữ tên Loan trao đổi với tôi. Chị Loan
cho biết Bộ có lời mời tôi, một trong những người ký tên
vào Kiến nghị đúng 9 giờ sáng mai, 13-7-2011 đến Bộ để
được nghe giải đáp về những gì bản Kiến nghị đề xuất.
Tôi hỏi lại : " Tại sao Bộ không gửi giấy mời đến từng
người mà dùng hình thức gọi điện ? " Trả lời : " Thời
gian eo hẹp không gửi giấy kịp khắp tất cả, cho nên đành
phải gọi điện cho nhanh ". Hỏi tiếp : " Người tiếp chúng
tôi trong cuôc họp sẽ là ai ? ". Trả lời : " Theo cháu biết
thì có một lãnh đạo Bộ ra tiếp và trả lời các bác ". "
Cũng được " – tôi nghĩ vậy và cám ơn người gọi rồi
ngưng máy. Xong cuộc gọi điện ấy khoảng 15 phút tôi lại
nhận được cú điện thứ hai của một thành viên trong số
người ký tên là LS Trần Vũ Hải. Anh báo tin : anh em muốn
rằng sáng mai, chúng ta có mặt tại 36 Điện biên Phủ lúc 7
giờ 30 sáng để trao đổi xem ta nên đề nghị vị lãnh đạo
Bộ cho ta biết những gì, cốt hướng người giải đáp vào
mục tiêu cần hỏi của chúng ta, làm cho cuộc gặp thêm phần
hiệu quả. Lời anh Hải quả hợp ý tôi. Tôi bèn lướt vội
các trang mạng Trung Quốc để tìm thêm một số tin mà các trang
mạng chính thống Trung Quốc đã đưa về cuộc họp giữa ông
Hồ Xuân Sơn với các đồng nhiệm Trung Quốc trong ngày
25-6-2011. Hóa ra tìm được nhiều vô số, trang nào cũng nói
những ý tương tự như văn bản tiếng Anh cúa Tân Hoa xã mà
Kiến nghị đã lược trích. Rõ ràng là bên họ có sự "
chúng khẩu đồng từ ", còn bên ta thì lời lẽ xem ra ...
tránh né và lúng túng. Tìm xong, tôi in sẵn một loạt đề mục
chính làm bằng cứ rồi mới yên tâm lên giường nằm ngủ,
bấy giờ đã 1 giờ sáng.
Đúng 6 giờ, còn chưa tỉnh giấc thì đã có một cú điện
dựng dậy : điện thoại của nhà cách mạng lão thành Nguyễn
Trọng Vĩnh. Cụ cho biết tối hôm qua cụ cũng nhận được
điện từ Bộ Ngoại giao. Bộ còn có nhã ý đưa xe đến đón
cụ, ưu tiên người cựu lãnh đạo cao niên của bộ. Cũng vì
thế, cụ đổi ý là sẽ lên xe đi thẳng đến Bộ luôn cho
tiện, còn anh em chờ nhau tại Café Trung Nguyên thì cứ có mặt
ở đấy, đến giờ tất cả cùng vào. Nghe điện cụ xong,
không ngủ nán được nữa, tôi trở dậy chuẩn bị làm vệ
sinh cá nhân và uống tạm một cốc sữa đậu nành rồi lên
đường lúc 7 giờ.
Đến 36 Điện Biên Phủ rất mừng là anh chị em có mặt đã
khá đông. Gặp lại các anh Phạm Duy Hiển, Nguyễn Quang A, Phạm
Xuân Nguyên, Trần Nhương, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn quang
Thạch, và em Nguyễn Văn Phương, người đọc bản tuyên cáo
tại Nhà Hát Lớn trong ngày biểu tình hôm 3-7-2011... Ai nấy
đều rất vui. Cảm động nhất là sự hiện diện của GS Hoàng
Tụy, người đang có những nỗi buồn riêng trong gia đình thế
mà vẫn đến rất đúng giờ.
<center><img src="http://danluan.org/files/u1/sub01/hca.jpg" width="400"
height="300" alt="hca.jpg" /></center>
<center><em>Từ trái sang : Nguyễn Huệ Chi, Phạm Xuân Nguyên,
Nguyễn Quang A, Trần Nhương, Nguyễn Văn Phương, người đứng
là Trần Vũ Hải</em></center>
Chuyện trò một lúc chúng tôi xoay vào yêu cầu chính mà bản
Kiến nghị đã đề xuất : Rất cần bộ Ngoại giao cho biết
nội dung bản thỏa thuận giữa lãnh đạo cấp cao Việt Nam và
Trung Quốc gồm những điểm gì ; ngoại trừ những vấn đề
thuộc phạm vi bí mật Nhà nước ra còn thì cần được bạch
hóa tất cả mọi điều khoản đã ký kết, và càng cần
được bạch hoá bản ký kết cuối cùng, ít nhất cũng là
trích yếu các điều khoản đó. Vì đây là vấn đề thiêng
liêng thuộc phạm vi lãnh thổ lãnh hải muôn đời của Tổ
quốc, Chính phủ muốn ký kết bất cứ nội dung gì đều phải
trưng cầu ý dân, ký xong phải thông báo cho dân được rõ.
Đây cũng là dịp tìm hiểu xem người đóng vai " đặc sứ "
của ta (cách gọi ông Hồ Xuân Sơn trong các bản tin Trung Quốc)
có rút kinh nghiệm đối phó với con cáo già phương Bắc hay
không hay là vẫn cứ dẫm phải vết chân người đi trước,
hớ hênh này tiếp theo hớ hênh nọ, mắc mưu người mà cứ
tưởng mình " ăn " được người (" Dại rồi còn biết
khôn làm sao đây ").
Ngoài ra, có một đề tài vẫn luôn luôn được Trung Quốc vin
vào để biện hộ cho hành vi lấn chiếm biển đảo, trắng
trợn bắn giết bộ đội và ngư dân chúng ta trong hàng mấy
chục năm nay, đó là bức Công hàm gửi ông Chu Ân Lại của
cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng; Bộ Ngoại giao cần cho biết
quan điểm chính thức của Nhà nước ta đối với bức công
hàm này cũng như những luận cứ Nhà nước đã dùng để trả
lời Trung Quốc về bức công hàm này – điều đáng nói là
tại sao cho đến nay Nhà nước vẫn chưa công khai hóa quan
điểm của Nhà nước về bức công hàm không có giá trị pháp
lý đó trước toàn dân ? v.v...
<center><img src="http://danluan.org/files/u1/sub01/hcb.jpg" width="400"
height="300" alt="hcb.jpg" /></center>
<center><em>GS Hoàng Tụy ngồi giữa, bên trái là GS Phạm Duy
Hiển, bên phải là tác giả, đang trao đổi về những vấn
đề sẽ nêu lên trong cuộc gặp gỡ sắp diễn ra với vị Thứ
trưởng</em></center>
Tuy vậy, khi hỏi nhau rằng ai nhận được điện của Bộ
Ngoại giao vào tối hôm qua thì mới biết, chỉ có 4 người :
Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nhà văn Nguyên Ngọc, GS Phạm
Duy Hiển và GS Nguyễn Huệ Chi. Sao lại như vậy chứ ? 4 người
trên con số 18 nói lên điều gì ? 4 người có đại diện
được cho cả 18 người cùng ký vào Kiến nghị không ? Vì lẽ
gì đến một công dân đáng kính như Giáo sư Hoàng Tụy cũng
không nhận được điện mời của Bộ ? Chúng tôi loay hoay mãi
mà không tìm ra lời giải cho mấy câu hỏi đầy băn khoăn ám
ảnh đó. Ai cũng cảm thấy buổi gặp mặt do Bộ Ngoại giao
bố trí có điều gì hơi bất thường, nếu không thì cũng là
quá vội vàng, cốt làm cho xong, thiếu một sự chuẩn bị kỹ
lưỡng. Anh Phạm Duy Hiển cho biết nhà văn Nguyên Ngọc cũng
đã gọi điện báo tin anh sẵn sàng từ Đà Nẵng bay ra ngay Hà
Nội để dự cuộc gặp sáng hôm nay nếu như trong tay anh có
một mảnh giấy của Bộ Ngoại giao đến đúng lúc... Những
tín hiệu trước cuộc " hội ngộ " như thế quả thực gợi
lên nhiều nan đề khó mà tự giải đáp với nhau.
Cuối cùng, đành tìm ra một phương án tạm thời như sau : mọi
người hãy ngồi lại để LS Trần Vũ Hải và TS Nguyễn Quang A
sang trước xem xét tình hình và đề đạt một thỉnh cầu
đầy thiện chí : Bộ Ngoại giao đã muốn gặp cả 18 người
ký Kiến nghị thì mời Bộ cử một phái viên sang quán café
Trung Nguyên nói một lời mời chính thức để anh chị em yên
tâm cùng nhau sang, nếu không, người được mời và người
không được mời đều rất khó xử. Hai người tức tốc ra
đi. Một chốc sau anh Nguyễn Quang A trở về cho biết, trước
cổng bộ Ngoại giao là cô Loan cùng với hai cán bộ nữa đang
đợi chúng ta. Nhưng cô Loan từ chối sang quán café nói lời
mời với đoàn, vì theo cô, nơi đấy là một tụ điểm ăn
sáng, sang mời không tiện (Hay nhỉ, gửi giấy mời cho tất cả
không tiện, gọi điện cho tất cả không tiện, khi anh chị em
đến đông đủ, cần một lời mời chính thức cũng không
tiện nốt, thế thì phải thế nào mới tiện đây?). Anh Nguyễn
Quang A còn cho biết thêm, xe đón Thiếu tướng Nguyễn Trọng
Vĩnh đã đến, Thiếu tướng đang có ý chờ anh em mình. LS
Trần Vũ Hải đã vào theo cụ. Tuy nhiên người giải đáp các
yêu cầu trong bản Kiến nghị lại là một Phó ban Biên giới,
ông Trần Duy Hải, chứ không phải ông Thứ trưởng Hồ Xuân
Sơn.
Tất cả đều ồ lên một tiếng như một tiếng đáp đồng
thanh : Thế thì còn nói gì nữa. Người ta mong là mong nghe
những điều đang làm lòng dân xôn xao và nóng hết mọi cái
đầu yêu nước, xoay quanh những bản thông cáo báo chí chèo
nhau giữa ta và Trung Quốc hơn mười ngày qua, chứ vấn đề
biên giới thì các vị đã ký từ đời tám hoánh nào rồi,
đâu phải là nhu cầu bức thiết phải giải đáp vào lúc này.
<div class="special_quote"><strong>Tin liên quan:</strong>
<ul>
<li><a
href="http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/07/yeu-cau-bo-ngoai-giao-cung-cap-thong.html">Kiến
nghị yêu cầu Bộ Ngoại Giao cung cấp thông tin liên quan đến
quan hệ với Trung Quốc</a></li>
</ul></div>
Không cần chờ đợi lâu, đã có ngay một quyết định dứt
khoát, dù không ai bàn với ai : TS Nguyễn Xuân Diện thay mặt
mọi người sang trả lời với quý Bộ rằng cả 17 người sẽ
không sang nếu Bộ không có một lời mời chính thức, vì chúng
tôi không cầu mong đến nghe thông tin của Bộ Ngoại giao về
biên giới mà theo luật, Bộ Ngoại giao có nhiệm vụ trả lời
nghiêm chỉnh Kiến nghị của công dân. Mặt khác, nội dung bản
Kiến nghị liên quan đến những vấn đề hệ trọng vượt ra
ngoài quyền hạn một Phó ban Biên giới của Bộ, vì thế nếu
không có ông Hồ Xuân Sơn đứng ra giải đáp các thắc mắc
của nhân sĩ trí thức nhằm làm sáng tỏ những điều vẫn
được đồn đại trong dân chúng về việc " đi đêm " giữa
ta và Trung Quốc quanh chủ quyền biển đảo, thì cuộc gặp gỡ
này hoàn toàn không cần thiết. Anh Diện nhận lời đóng vai "
ngoại giao " cho đoàn và chỉ mười phút sau anh trở lại
thông báo nhiệm vụ đã được hoàn thành xuất sắc : anh đã
nói lên điều cần thiết có tính chính danh là một lời mời
của Bộ, còn không thì đoàn Kiến nghị trước sau cũng có
cách để lấy được bản thỏa ước giữa lãnh đạo cấp cao
hai nước, đó là quyền lợi chính đáng của cả dân tộc chứ
không phải là một trái núi Făng-si-păng để bày ra thách đố,
trong khi, hiện không ít báo chí nước ngoài đang chờ đợi
cuộc gặp để hỏi ý kiến về kết quả cũng như tinh thần
trao đổi của Đoàn. Nghe anh Diện nói xong, lần lượt GS Hoàng
Tụy, GS Phạm Duy Hiển rồi Trần Nhương, Phạm Xuân Nguyên...
mọi người đứng lên, nhìn nhau cười một cái - nụ cười
trầm ngâm nhiều ý nghĩa - và nhẹ nhàng chia tay.
Còn câu chuyện ở trong Bộ Ngoại giao, theo lời cụ Nguyễn
Trọng Vĩnh kể lại thì diễn ra theo kịch bản sau : cụ và
Trần Vũ Hải đi vào, phòng họp đã có đại diện các ban
phòng vụ viện đủ cả. Ông Trần Duy Hải Phó ban Biên giới
nói rằng sở dĩ ông được giao đứng ra tiếp đoàn vì ông ta
đích thân đi theo Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn nên nắm được
đầy đủ diễn biến các cuộc gặp gỡ giữa ta và Trung Quốc.
Ông cũng cho hay Bộ Ngoại giao đã quyết định mở cổng chính
để mời Đoàn sang, nhưng cử một người đi sang đó mời thì
không thể làm được. Cụ Nguyễn Trọng Vĩnh đáp lời ông :
" Bên ấy hiện có những trí thức nổi tiếng, là chuyên gia
hàng đầu trong nhiều ngành nhiều lĩnh vực, các Giáo sư thứ
thiệt chứ không phải loại dỏm, cho nên sự tự trọng đối
với họ là biểu hiện nhân cách, không có một lời mời thì
họ sang sao được ". LS Trần Vũ Hải tiếp lời cụ Vĩnh : "
Nếu các ông quyết định không sang mời các vị nhân sĩ trí
thức thì hay là ông làm văn bản trả lời chúng tôi có được
không ? " Ông Phó ban Biên giới lắc đầu : " Có cụ Nguyễn
Trọng Vĩnh đây là người biết rõ, trong nguyên tắc ngoại
giao, nhiều điều nói được mà viết ra không được. Hay là
thôi, cụ Vĩnh đã có mặt đây rồi, coi như cụ là Trưởng
đoàn, tôi cứ xin báo cáo, cụ đại diện cho cả Đoàn nghe
vậy ". Cụ Vĩnh xua tay ngay : " Không được đâu. Nếu anh coi
tôi là người cũ của Bộ, dẫn tôi sang một phòng riêng, kể
cho tôi nghe tình hình cuộc gặp gỡ giữa ta và Trung Quốc thì
nghe cũng chẳng sao, nhưng còn ngồi ở đây để anh báo cáo thì
đâu có được, vì tôi chỉ là một cá nhân ký vào Kiến
nghị, tôi làm sao mà thay mặt được cho cả Đoàn, tôi cũng có
thì giờ đâu đi báo cáo lại với từng người một. Xin nói
lại, những bậc trí thức không sang vì không nhận được lời
mời chứng tỏ họ là người coi sự tự trọng là một phẩm
chất. Vậy thôi, cuộc họp không thành, xin dừng lại ở đây
". Thế là cụ và LS Trần Vũ Hải bắt tay quý vị trong bộ
Ngoại giao và lên xe ra về.
N.H.C.
<a
href="http://www.diendan.org/viet-nam/chung-toi-111i-gap-bo-ngoai-giao/">Theo
Diễn Đàn</a>
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/9204), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét