Hà Sĩ Phu - Tổ Quốc là trên hết

<div class="special_quote"><strong>Tự thuật của Hà Sĩ Phu về một
cuộc tọa đàm cùng Sứ quán Hoa Kỳ</strong></div>

<center><img src="http://danluan.org/files/u23/danluan01114.jpg" /></center>

Đã ba năm nay, mỗi năm Sứ quán hoặc Lãnh sự quán Hoa Kỳ
đều có nhã ý đến thăm tôi một lần. Trừ năm 2010 cuộc
thăm không thực hiện được vì phía Việt Nam không đồng ý,
hai năm 2009 và 2011 tuy có đến thăm nhưng sau đó cũng có tín
hiệu dị nghị không vui đến với tôi. Đại loại như: không
biết tại sao Phó đại sứ Mỹ lại đến thăm, hay là để cho
tiền? (!) (cuối năm 2009 tổ dân phố mời tôi ra kiểm điểm
cuối năm vì tôi đã làm cho gia đình không đạt tiêu chuẩn
Văn hoá, ảnh hưởng đến thành tích khu phố). Lại có tin nói
đến tai tôi rằng cuộc gặp tháng 3 năm 2011 đã được ghi âm
lén và băng ghi âm được niêm phong chuyển ra Trung ương! Chà,
to chuyện quá, toàn chuyện nực cười.

Sở dĩ tôi không đưa tin gì về những lần gặp gỡ ấy vì
đây chỉ là sự thăm hỏi cá nhân tôi, một công dân bình
thường, thông báo làm chi to chuyện cho vô duyên. Vả lại có
những nhận định cá nhân liên quan đến những vấn đề
"tế nhị, nhạy cảm" nên tôi cũng "giữ ý", không muốn
nói rộng ra, chỉ ghi lại chi tiết rồi gửi cho một số bạn
bè gần gũi biết (như <strong><em>Phụ lục</em></strong> ở cuối
bài).

Nhưng chỉ trong mấy tháng nay, tình hình Biển Đông diễn biến
quá nhanh, các phía liên quan đều bộc lộ quan điểm một cách
thẳng thừng, không úp mở, sự "giữ ý" trở thành lạc
hậu. Nên tôi thấy tốt nhất cứ công khai những ý kiến trao
đổi, cũng là cách tốt nhất để tránh mọi sự suy diễn.

Trong quan hệ với Hoa Kỳ hiện còn 2 dòng tâm lý rất trái
ngược do lịch sử để lại. Nhiều người vẫn nhìn Hoa Kỳ
với con mắt nghi kỵ như kẻ đầu sỏ của những <em>"âm mưu
diễn biến hoà bình"</em>. Ngược lại không ít người được
xếp vào xu hướng thân Mỹ thì luôn lấy Mỹ làm thần tượng,
chờ đợi Mỹ như vị cứu tinh.

Tôi dứt khoát không thuộc về 2 xu hướng cực đoan ấy. Trong
các bài viết cũng như trả lời phỏng vấn tôi luôn nhìn Hoa
Kỳ trong hai mặt đối lập. Hoa Kỳ là một (trong những) đỉnh
cao của Dân chủ và văn minh, có ảnh hưởng lớn đến sinh
hoạt nhân loại. Đối nội họ đã có một nền dân chủ pháp
trị mẫu mực, nhưng đối ngoại thì diễn biến khôn lường,
rất thực dụng vì quyền lợi của quốc gia họ.

Quan hệ của Hoa Kỳ với Việt Nam thế nào là do phẩm chất
của Việt Nam quyết định, Việt Nam ở tầm nào Hoa Kỳ sẽ
"chơi" ở tầm đó: nếu Việt Nam là một dân tộc văn minh,
trung hậu Hoa Kỳ sẽ là người bạn lớn tuyệt vời, còn nếu
Việt Nam không có phẩm chất ấy thì Hoa Kỳ sẽ đối xử
tương xứng. Nếu dân chúng Việt Nam tự khẳng định mình chỉ
là đàn vịt để Đảng chăn dắt thì bất cứ nước lớn nào
cũng chỉ giao dịch với "ông chủ trại vịt" để cùng
hưởng lợi trên lưng đàn vịt với giá rẻ nhất mà thôi. Vì
thế trong một bài phỏng vấn tôi mong Hoa Kỳ có quan hệ với
Việt Nam không chỉ bằng quan hệ nhà nước mà cần phát triển
những quan hệ dân sự. Không biết có phải vì thế mà Sứ
quán Hoa Kỳ muốn có những cuộc thăm hỏi dân tình, thăm hỏi
dân sự như trường hợp của tôi hay không?

Một khi các vị khách quý nước ngoài đến thăm, vừa là
ngoại giao, vừa muốn tìm hiểu tâm tư, thăm dò sự hiểu biết
và ý chí của một trí thức Việt Nam, và có nhã ý muốn tham
khảo ý kiến phục vụ cho sứ mạng ngoại giao của họ, thì
tôi tự nhủ mình phải bộc lộ sao cho xứng đáng. Tôi không
ngần ngại nói một cách sơ lược nhưng hệ thống những
điều tôi đã viết ra từ hai chục năm nay. Tôi phân biệt
những nhận thức thấu đáo tận gốc (mà người trí thức
Việt Nam không thể khác những trí thức tiến bộ trên thế
giới) nhưng trong hành động thì phải xuất phát từ điều
kiện cụ thể của Việt Nam, với cả những nhược điểm xã
hội cố hữu khiến cho sự đổi mới ở Việt Nam không thể
giống các nơi khác.

Muốn người ta giúp nước mình chân thành, mình phải chân
thành trước đã.
Trong quan hệ giữa các nước không có bạn vĩnh viễn hay kẻ
thù vĩnh viễn, chỉ có sự phồn vinh của mỗi quốc gia là
vĩnh viễn. Trong tình thế của Việt Nam liên tục bị nước
khổng lồ xâm lăng một cách hiểm độc, tàn bạo, bài bản,
và Việt Nam cũng đã bị sa bẫy quá sâu, thì bên cạnh sự tự
cường để thoát ra không thể không thuận theo những tương
quan quốc tế, trong đó sự có mặt của các cường quốc khác,
nhất là Hoa Kỳ tại Biển Đông là một điều kiện có tính
chất quyết định. Tôi thành tâm bộc lộ suy nghĩ ấy và tôi
thấy các nhà ngoại giao Hoa Kỳ đã có cảm thụ khích lệ. Tôi
hy vọng Nhà nước cũng xúc tiến quốc sự theo hướng ấy, vì
không thể khác. Tổ quốc là trên hết.

Đà Lạt ngày 28/6/2011

H. S. P.

___________________________________________________

<strong>PHỤ LỤC</strong>:

<strong>CUỘC THĂM HỎI CỦA CÁC VỊ KHÁCH HOA KỲ THÁNG
3-2011</strong>

Ngày 10-3-2011, bà Phó Đại sứ Hoa kỳ Virginia E. Palmer cùng ông
Tổng Lãnh sự Lê Thành Ân có tới thăm tôi tại nhà riêng ở
Đà Lạt. Cuộc chuyện trò vui vẻ xoay quanh việc thăm hỏi sức
khỏe và gia đình, cũng mạn đàm quanh những suy tư về Văn hóa
- Xã hội hiện nay.

Nội dung cuộc trò chuyện ấy tôi đã tường thuật và gửi
ngay hôm đó đển các bạn bè gần gũi (ở trong và ngoài
nước), nhưng không công bố rộng rãi vì cũng "giữ ý": quan
hệ Việt Nam với Trung Quốc và Hoa Kỳ là chuyện quốc sự hệ
trọng, tôi chỉ nói ý kiến riêng mà có thể các vị khách Hoa
Kỳ muốn tham khảo, công bố ra lỡ ý của mình trái ngược
với Nhà nước cũng phiền.

Song đến nay, chi sau 3 tháng tình hình đã có đột biến, mọi
sự "tế nhị" trước đây đã được các bên hữu quan vứt
bỏ, phía Trung Quốc và Hoa Kỳ đều đã có những phát biểu
thẳng thừng, không úp mở.

Tôi thấy nên "bạch hóa" cuộc trò chuyện ấy, trước hết
để tránh sự nghi ngờ, sau nữa để Nhà nước thấy việc
đẩy mạnh quan hệ với Hoa Kỳ là có lợi cho việc phòng thủ
đất nước và rất hợp lòng dân, lòng những người dân bình
thường như tôi, từ đó mà đẩy nhanh thêm sự liên kết có ý
nghĩa chiến lược với Hoa Kỳ thì có lợi cho đất nước
biết chừng nào.

Phía Khách đã đặt một số câu hỏi và tôi đã nói ý kiến
cá nhân của mình.

<h2>Phần I: Tóm tắt những ý kiến trao đổi của tôi (HSP)</h2>

<strong>1/ Về ba mối lo hiện nay của Việt Nam:</strong>

Ba mối lo lớn của xã hội VN hiện nay là:

<div class="special_quote">

- Chống <strong><em>ngoại xâm </em></strong>tức chống chính sách
bành trướng của nhà cầm quyền TQ (không phải là chống văn
hóa TQ hay chống nhân dân TQ)

- Chống <strong><em>nội xâm</em></strong> tức chống độc tài và
tham nhũng, lực lượng tiêu cực này <strong><em>phối hợp với
ngoại xâm</em></strong>, làm cho nhân dân mất quyền làm chủ
đất nước. Đây là cuộc vận động <strong><em>Dân chủ hóa
xã hội</em></strong>.

- Đối phó với <strong><em>suy thoái kinh tế tài
chính</em></strong>, đồng tiền mất giá, giá sinh hoạt ngày một
tăng cao.</div>

Ba vấn nạn này tác động lẫn nhau. Nhà nước VN thường dùng
sự phát triển kinh tế để làm dịu hai mâu thuẫn về Dân
chủ và Chủ quyền quốc gia. Nhưng khi kinh tế cũng suy thoái
thì ý muốn đó muốn thực hiện cũng rất khó khăn.

<strong>2/ So sánh Việt Nam với mấy nước Tunisia, Egypt, Libya…
đang làm cách mạng ôn hòa</strong>

<strong><em>* Giống nhau</em></strong>

- Giống nhau ở chỗ các chính quyền này cũng như ở VN đều
được tạo dựng từ ngọn cờ Độc lập dân tộc, nên lúc
đầu được dân ủng hộ và vì thế có thể củng cố địa
vị một cách hợp pháp, đồng thuận với dân.

- Cũng giống nhau ở chỗ vốn là những nước lạc hậu nên ít
nhiều đều sa vào những chủ nghỉa Ảo tưởng với những
nhãn hiệu "nhân dân", "xô viết", "xã hội chủ nghĩa"
nhưng vai trò làm chủ của nhân dân không có thực chất, chỉ
sự chuyên chính bất công là có thật.

- Chính do độc quyền nên những bộ máy ấy dần dần tham
nhũng, thoái hóa và mâu thuẫn với dân. Giải quyết được nhu
cầu Độc lập nhưng không thiết kế được nền Dân chủ thì
trước sau cũng mâu thuẫn với dân chúng (đó là mâu thuẫn tự
sinh tất yếu, chứ không phải do Hoa Kỳ xúi giục như giải
thích ở một bài báo của ĐCSVN:
(http://www.cpv.org.vn/cpv/Modules/News/NewsDetail.aspx?co_id=30127&cn_id=448708).

<strong><em>* Khác nhau</em></strong>

- Khác nhau ở chỗ 3 nước kia sự độc tài có thể quy về cho
một cá nhân. Còn sự độc tài của một nước CS chính thống
như Việt Nam thì luôn là độc tài tập thể, rất khó quy kết
cho cá nhân chừng nào "tập thể vua" ấy chưa bị phân hóa.

- Ngoài ra VN có điểm tựa rất hiệu quả là dựa vào một lý
thuyết nổi tiếng, từng được ngộ nhận là khoa học, lại
có một nhân vật từng có uy tín trong dân làm thần tượng,
từng trải qua một thời kỳ "đánh giặc" kéo dài, trong đó
ĐCS đồng cam cộng khổ với dân. Đó là những nhân tố để
làm dịu bớt những mâu thuẫn nội bộ hiện nay, <em>để mỵ
Đảng và mỵ Dân</em>.

- Nhưng điều khác biệt quan trọng hơn cả là "tâm lý dân
tộc" hay "tính cách dân tộc": người Việt (cả giới cai
trị và giới bị trị) đều quá khôn ngoan trong những xử lý
vặt, gọi tắt là khôn vặt, <span class="underlined-text">thích nghi
rất giỏi với mọi tình huống để tồn tại</span>, biến hóa
giỏi quá nên thường <span class="underlined-text">không có ranh
giới rành mạch</span>, giữa đen và trắng, giữa ủng hộ hay
chống đối, giữa khen hay chê, giữa thật hay giả…, nhiều khi
nói vậy mà không phải vậy. Khi mọi mâu thuẫn đều biến hóa
nhập nhằng thì khó lòng nổ ra những sự cố thật tốt hay
thật xấu, tức là không hòng có cách mạng.

- Người Việt hôm nay còn một nhược điểm là tính cá nhân
riêng lẻ, tự do tản mạn, thiếu tinh thần tự chế ngự mình
để cùng nhau hợp tác, cộng đồng trách nhiệm. Không ai chịu
thua ai, không ai chịu nghe ai, lòng người ly tán, tạo thành một
hỗn hợp thiếu chất kết dính, mà chất kết dính trước đây
do Đảng CS tạo ra được thì nay hầu như đã hết tác dụng.

Chính những đặc điểm ấy khiến cho việc giải quyết những
mâu thuẫn trong lòng xã hội VN sẽ <span class="underlined-text">mang
những sắc thái rất riêng</span>, mặc dù những nhu cầu về
Độc lập, Tự do, Hạnh phúc là chung cho toàn thể nhân loại.

Trước đây, khi các nước CS Đông Âu sụp đổ, đã rộ lên
những lời kêu gọi hãy làm như Đông Âu, tôi đã một lần
vạch rõ ảo tưởng ấy. Nay trước cao trào cách mạng dân
quyền ở Trung Á và Bắc Phi cũng lại rộ lên những lời kêu
gọi xuống đường như họ! Chúng tôi vẫn chia sẻ những khát
vọng chính đáng ấy, nhưng nếu cứ suy nghĩ nông nổi, hời
hợt, cảm tính như vậy thì không thể đạt đến thành công.
Ở VN khó lòng xảy ra những cuộc Cách mạng Hoa Lài, Hoa Sen…
kiểu như vậy.

<strong>3/ Về bốn nhược điểm của Phong trào Dân chủ Việt
Nam</strong>

Xin không bàn đến những người "dân chủ cuội", dân chủ
để mưu lợi cá nhân. Chính phong trào của những người dân
chủ chân thành cũng chứa những nhược điểm, lúc đầu khá
nặng, nay đã bớt dần nhưng chưa hết.

Có 4 nhân tố vốn là <strong><em>nhân tố rất tích cực, nhưng
đi quá mức nên bị lệch lạc, chệch hướng</em></strong>, đó
là:

<div class="special_quote">
- Sống nặng với thế giới ảo (thế giới Internet) mà nhẹ
với thế giới thật.

- Thấy tôn giáo của mình có sức mạnh, nên tưởng tôn giáo
của mình là bao trùm, lấy tôn giáo trùm lên thế tục, quên
rằng ở VN (và các nước chịu ảnh hưởng nặng Khổng giáo)
thì các tôn giáo không có vị trí chủ đạo như ở nhiều
nước khác.

- Gắn với hải ngoại nhiều hơn trong nước.

- Lớp trẻ quá tự tin, không biết lắng nghe những người già
từng trải. </div>


Trải qua thực tế bốn điều mất cân bằng này đang dần
được khắc phục.

<strong>4/ Nhược điểm của giới "CẢI LƯƠNG" (loyal
dissidents) trong nước</strong>

Họ là những đảng viên hoặc trí thức của hệ chính thống,
nhưng có tấm lòng, muốn Đảng mở rộng dân chủ từ quỹ
đạo của ĐCS.

- Họ không thấy rõ nguồn gốc những vấn nạn lớn chính là
do đã du nhập chủ nghĩa Mác Lê phi khoa học, <strong><em>đã
dùng một "phương tiện" chống lại mục đích</em></strong>
nên kết quả lộn ngược so với khát vọng. Số đông những
người này vẫn cho chủ nghĩa Mác cơ bản là tốt, chỉ vì
đời sau không theo được con đường Bác Hồ đi theo chủ nghĩa
Mác nên nay <strong><em>cần phải trở về với Bác là giải
quyết được cơ bản.</em></strong>

- Vì thế họ tìm cách cải tổ, chỉnh đốn để cho Đảng
được dân chủ hơn. Coi những "đảng viên tốt" là nòng
cốt, là chủ lực của dân chủ, hy vọng họ sẽ làm Đảng CS
tự vỡ tạo nên một Đảng CS mới tốt đẹp. <strong><em>Cuộc
cải cách chủ yếu từ trên xuống</em></strong> (tức cải cách
cung đình).

- Do nhận thức không triệt để, rất dễ bằng lòng với
những cải cách nửa vời nên dễ sa <strong><em>bẫy dân chủ
hình thức</em></strong> (ví dụ tin vào một vài cá nhân lãnh
đạo, muốn có "luật lãnh đạo" cho Đảng, muốn Quốc hội
thể hiện là nơi quyền lực tối cao, muốn dân được "phúc
quyết" Hiến pháp như kiểu trưng cầu dân ý, v.v. mà không
chú ý đến những quyền TỰ DO làm tiền đề cho những ước
muốn Dân chủ ấy. Đó là những chế độ Dân chủ phi Tự do
như F.Zakaria đã khuyến cáo).

- <strong><em>Nên phê phán sự cải lương trong nhận thức, trái
lại phải biết trân trọng và ủng hộ những hoạt động
tiến bộ tuy còn "cải lương" vì đó là những chặng
đường phải qua để có những tiến bộ sau cùng.</em></strong>

<strong>5/ Mấy nhận thức cơ bản cần thiết cho xã hội Việt
Nam</strong>

- Cần hiểu chủ nghĩa CS thực tiễn như một thể nghiệm không
thành công của nhân loại trong một giai đoạn lịch sử, chẳng
may VN cũng thuộc một trong các nước rơi vào sự thể nghiệm
không thành công ấy. Du nhập chủ nghĩa Mác Lê vào là rước
cả nạn NỘI XÂM và NGOẠI XÂM (Tàu Cộng) cùng vào khiến đưa
đến hậu quả mất sức mạnh căn cốt truyền thống của dân
tộc (dân tộc yếu đi trông thấy trước họa xâm lăng), tiêu
vong cả lịch sử (đến một phim về người sáng lập triều
đại tự chủ là Lý Thái Tổ cũng phải đội lốt Tàu để
thể hiện), và nguy cơ nền độc lập đã giành được lại có
có thể mất vào tay nước CS khổng lồ "anh em" (họ lấy
danh nghĩa Đảng đàn anh để ép buộc hướng đi mang "tính
Đảng" của Đảng thống trị của nước mình).

- Tình hình đất nước bị cả Nội xâm và Ngoại xâm khống
chế đến tận hang cùng ngõ hẻm là một <strong><em>thế cờ vô
cùng hiểm nghèo</em></strong>, nếu chưa muốn công nhận là ngõ
cụt. Phải có ý chí thật mạnh để thoát ra, nhưng đồng
thời phải cực kỳ khôn khéo, biết đi đúng cách và kiên
nhẫn (đây là điểm khác với Đông Âu, vì chủ nghĩa Mác Lê
mọc trên đất phong kiến lạc hậu châu Á mới đúng là mảnh
đất bám sâu của nó).

<strong><em>Chủ nghĩa Mác đã nhân danh Nhân dân nhưng dẫn đến
kết quả là tước sạch vũ khí vật chất và tinh thần của
Nhân dân. </em></strong>Nhân dân bị trắng tay, mất sở hữu,
mất tự do tư tưởng, mất sạch xã hội dân sự, không còn
đất để đứng lên. Phải nhen nhóm Xã hội dân sự từ đầu,
đó là lý do không thể làm ngay một "cách mạng Hoa" như
Tunisia, Ai Cập… là những nước ít nhiều vẫn còn xã hội
dân sự.

- Chúng tôi nghĩ hãy khoan đòi những tiêu chuẩn dân chủ cao.
Khi chưa có quyền Tự do gì mà muốn có Dân chủ sẽ được
xơi Dân chủ giả hiệu ngay. Trước hết hãy nâng cao Dân trí
trong những nỗ lực giành các quyền Tự do hiến định: Quyền
Tự do Thông tin-báo chí, và Quyền Tự do lập các Hội dân sự,
nghề nghiệp, Ái hữu… mà tuy trên danh nghĩa đã có, nhưng nay
phải giành cho có thực chất. Chúng tôi phải dựa trên thế
hợp pháp mà gỡ từng bước, tiến tới quyền làm chủ đích
thực của dân. Có hai loại Quyền nói trên mới mong tiến lên
đòi Quyền thứ ba là Quyền ứng cử và bầu cử để cải
biến dần các cơ quan quyền lực, tiến tới một chính thể
mới Dân chủ pháp trị văn minh phù hợp với Dân tộc.

- Khi chưa có khả năng huy động quần chúng để làm "Cách
mạng" trực tiếp, thì đây là cung cách duy nhất để thoát
khỏi đêm dài toàn trị. Đây chính là con đường HOÀ BÌNH.
Kiến tạo Dân trí và xã hội dân sự làm nền tảng, chính là
tích cực tạo điều kiện để thời cơ xuất hiện.

Con đường diễn biến như vậy <strong><em>tuy có chậm (không
phải ta muốn chậm) nhưng bù lại cũng có ưu điểm là vững
bền và hợp với tình tự dân tộc</em></strong> và không thể
có sự can thiệp của "thế lực thù địch" mà người cầm
quyền lo sợ.

<strong>6/ Trên con đường ấy, Hoa Kỳ giúp được gì?</strong>

Đã nhiều người mong muốn Hoa Kỳ gây áp lực với Chính phủ
VN về Dân chủ - Nhân quyền, thả các tù nhân Chính trị. Tôi
muốn lưu ý một vài khía cạnh khác.

Trở lại ba vấn đề lớn của đất nước, chúng tôi:

<div class="special_quote">

*Chống Nội xâm để xây dựng dân chủ pháp trị,

*chống Ngoại xâm để giữ vẹn Độc lập cho Tổ quốc, và

*vượt qua suy thoái, phát triển Kinh tế-Văn hoá.</div>


Khó khăn là hai vấn đề trên, trong đó chống Nội xâm tuy là
việc cơ bản và lâu dài, nhưng trước mắt nếu bị Ngoại xâm
khống chế thì VN cũng khó mà Dân chủ hóa.

- Vì vậy <strong><em>chống xu hướng lệ thuộc Trung Quốc là
vấn đề lớn trước mắt, phải đặt lên hàng
đầu</em></strong>, mong sự hỗ trợ của Hoa Kỳ phù hợp với
yêu cầu số 1 ấy.
Được biết phe Maoism trong lãnh đạo thỉnh thoảng lại làm
những động tác bắt bớ chính trị căng thẳng, buộc Hoa Kỳ
phải lên tiếng, lên tiếng mạnh thì làm cho quan hệ Mỹ -
Việt xấu đi, để VN phải ngả thêm về Trung Quốc. Xử lý
mâu thuẫn này cần sự khôn khéo.

Việc hỗ trợ Dân chủ - Nhân quyền thì chủ trương
<strong><em>Bảo hộ Internet</em></strong> mà bà Ngoại trưởng
H.Clinton tuyên bố là rất trúng, vì tự do Thông tin - Báo chí
là điều kiện không thể thiếu của một xã hội dân sự lành
mạnh.

- Trong việc mở rộng quan hệ giữa hai nước, bên cạnh quan
hệ với Chính phủ, Hoa Kỳ nên <strong><em>mở rộng quan hệ
công dân, quan hệ dân sự</em></strong>, giúp thúc đẩy hình
thành và hoạt động, tăng cường giao lưu giữa các hội đoàn
công dân, hội đoàn nghề nghiệp. Phát triển quan hệ trong
<strong><em>Văn hóa và Giáo dục</em></strong>, nhất là đào tạo
Đại học và Kỹ thuật bậc cao.

- Giúp và phối hợp với VN trong các dự án kinh tế lớn, nhất
là <strong><em>các dự án liên hệ đến môi trường và an
ninh</em></strong>, để chống sự lệ thuộc vào Trung Quốc, đặc
biệt là kinh tế và quân sự vùng Biển Đông, mà cảng CAM RANH
là một điểm quan trọng. Chưa bàn đến mối liên kết về
quân sự, chỉ riêng sự có mặt thường trực của Hoa Kỳ tại
nơi đây với các lý do hợp tác nhiều mặt đã góp phần quan
trọng cho sự ổn định của Biển Đông.

<h2>Phần II: Tóm tắt mấy ý kiến của các vị khách Hoa
Kỳ</h2>

Các vị khách Hoa Kỳ chủ yếu hỏi để biết ý kiến của
tôi.

Ngoài các nội dung như trên, Khách có hỏi: Chúng tôi biết trong
công cuộc chống Nội xâm và Ngoại xâm các nhà Trí thức có
dựa vào uy tín của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, nhưng tướng
Giáp đã trên trăm tuổi, nếu vị tướng ấy ra đi thì ai có
thể thay vai trò ấy. Tôi trả lời: Gần nhất với vai trò ấy
là Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.

Khách hỏi nhóm Đà Lạt chúng tôi có được gặp nhau thường
xuyên để trao đổi ý kiến không? Tôi bảo có thành nhóm gì
đâu, bạn bè hợp nhau thì gần gũi, hỗ trợ nhau chặt chẽ.
Chúng tôi gặp nhau bình thường, những điều tôi nói hôm nay
chính là chúng tôi đã thường trao đổi với nhau.

Khách biểu lộ sự quan tâm và tương đắc nhất với những ý
kiến cuối cùng:

Hoa Kỳ giúp được gì, làm sao cân đối giữa nhu cầu thúc
đẩy Dân chủ hóa xã hội mà không đẩy Hoa Kỳ và Việt Nam xa
nhau khiến Việt Nam càng gắn bó với Trung Quốc, làm sao Hoa Kỳ
hiện diện ở Biển Đông, nhất là quanh vùng Cam Ranh một cách
hòa bình.

Chủ và khách nhất trí: Đây là cuộc thăm hỏi riêng, trước
mắt không cần đưa tin chính thức.

10/3/2011

H. S. P.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/9190), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét