Lãng - Viễn kiến nào cho Biển Đông?

Những ngày gần đây, Biển Đông trở thành trung tâm chú ý
của dư luận thế giới. Hầu hết các hãng thông tấn toàn
cầu đều loan báo với cùng một giọng điệu chung: "<em>Mỹ
đã quay lại khu vực Đông Nam Á</em>". Cùng với đó là sự
bận rộn của các trung tâm phân tích chiến lược trên thế
giới, và trên hết, là phản ứng cấp thời của các nước có
liên quan trong khu vực. Trung Quốc, nước đóng một vai trò rất
lớn trong việc gây ra các xáo trộn về quyền lực toàn cầu,
tất nhiên, gây chú ý nhiều hơn cả bởi các phát ngôn và hành
động đao to búa lớn của mình.

Hạm tàu sân bay Geoge Wasington đang neo đậu ngoài khơi Đà
Nẵng, cách bờ biển Việt Nam 200 hải lý, trong lúc các khu
trục hạm mang tên lửa tấn công phối thuộc thì đang bận
rộn với các hoạt động viếng thăm quân cảng của Việt Nam.
Diễn biến này đáp ứng đòi hỏi của Việt Nam cũng như Hoa
Kỳ, đồng thời cũng là điều Trung Quốc không muốn thấy.

Sự quay lại của Mỹ đã gây ra những phản ứng tích cực từ
hầu hết các nước trong khu vực. Indonexia, trong một động
thái chưa từng có, công khai phản bác yêu sách chủ quyền về
vùng biển Trung Quốc đơn phương vạch ra ở Biển Đông. Việt
Nam , nước có quyền lợi trực tiếp nhất đối với biển
Đông thì hào hứng và bận rộn trong các hoạt động ngoại
giao, quân sự con thoi với đối tác mới. Phillipin cũng tranh
thủ cơ hội đóng vai trò của một người hòa giải, khi cao
giọng tuyên bố tranh chấp ở Biển Đông chỉ cần đàm phán
song phương giữa khối Asean với Trung Quốc, mà không cần có
sự tham gia của bên thứ ba (ở đây là Mỹ). Nhìn một cách
tổng thể, có vẻ các nước trong khu vực Đông Nam Á đang hành
động có phần trái chiều, nhưng tinh tế hơn, sẽ thấy các
nước đều đang chơi con bài riêng của mình, nhằm tối đa hóa
lợi ích với yếu tố mới phát sinh do sự hiện diện trở
lại của Mỹ trong khu vực. Người ta nhìn nhận việc Phillipin
rất tế nhị đưa ra lời nhận xét muốn đàm phán song phương
giữa khối Asean với Trung Quốc (Điều Trung Quốc mong muốn),
song song với việc kêu gọi các nước nhanh chóng hoàn thiện và
ký kết bộ quy tắc ứng xử chung trên Biển Đông (Điều Trung
Quốc không hề muốn). Đây là một cửa lùi khôn khéo Phillipin
mở ra cho khối Asean với người Tàu, có toan tính đến vai trò
mà Mỹ đang hiện diện. Phản ứng các nước có thể khác nhau
về biểu hiện bề ngoài, nhưng có vẻ các nước Asean đang
cùng chơi chung một chiến lược, có đấm có xoa với dã tâm
thôn tính Biển Đông của người Trung Quốc.

Căng thẳng Mỹ - Trung bắt nguồn từ một loạt vấn đề.
Nghiêm trọng nhất là xung đột hai nước về kinh tế, thương
mại và tài chính. Mỹ hiện nay chịu thâm hụt nặng trong kim
ngạch buôn bán song phương với Trung Quốc, nhiều công ty Mỹ
gặp khó khăn với môi trường kinh doanh và các rào cản kỹ
thuật Trung Quốc dựng lên ở nội địa, và quan trọng hơn
cả, do có thặng dư thương mại khổng lồ, dư dả về ngoại
tệ, Trung Quốc đang là chủ nợ lớn nhất của Hoa Kỳ. Đây
là điểm yếu mà Mỹ đang tìm mọi cách để khắc phục. Bên
cạnh đó, các chiến lược về chính trị, kinh tế của Trung
Quốc đang phá hoại các toan tính trên bình diện an ninh toàn
cầu của Mỹ và Đồng Minh. Ván bài Trung Quốc chơi tại Triều
Tiên, khiến Mỹ rơi vào tình thế bế tắc và hầu như không
thể giải quyết tình hình trên bán đảo này trong 3 - 5 năm
tới. Câu chuyện tại Iran nặng nề hơn nhiều. Trong lúc Mỹ
cố gắng áp dụng các lệnh cấm vận trừng phạt nhằm làm
nản lòng của Iran trong tham vọng phát triển hạt nhân, thì
Trung Quốc đang đào hố dưới chân Mỹ. Các công ty Trung Quốc
đang vớ bẫm từ những hợp đồng béo bở ký với Iran trên
một loạt lĩnh vực từ sản xuất, thương mại, và đặc biệt
hơn cả là các hợp đồng khoan hút dầu và khí đốt. Cách
chơi không mấy mã thượng của Trung Quốc khiến Mỹ thiệt
thòi cả về kinh tế cũng như chính trị. Nước Mỹ đã có quá
đủ, đã đến lúc nó thấy cần phải hành động.

Một loạt các diễn biến kéo dài suốt từ tháng 3/2010 trở
lại đây cho thấy Mỹ đang có sự điều chỉnh về chiến
lược. Mỹ và đồng minh đang tìm mọi cách gây sức ép với
Trung Quốc, để bắt các quốc gia hãnh tiến ấy phải chấp
nhận một luật chơi chung. Nước Mỹ cần đến những người
bạn mới bên cạnh những người bạn cũ. Nhìn xa hơn qua đại
dương, đích nhắm của họ hiện tại chính là Việt Nam. Quốc
gia duy nhất, cũng là dân tộc duy nhất trong khu vực, có đủ
tiềm chất để cứng chọi cứng với Trung Hoa. Sự cứng cổ
của người Việt Nam, nước Mỹ đã từng nếm trải và thấm
thía. Quá khứ tuy đau đớn, nhưng giờ người Mỹ nhận ra
rằng sự cứng cổ ấy là thứ nước Mỹ cần trong ván bài
chiến lược toàn cầu gây sức ép với Trung Hoa.

Cũng chính ở thời điểm này, quyền lợi quốc gia khiến Việt
Nam mong muốn xích lại gần Mỹ một cách tự nhiên. Đã nhiều
tháng nay, Việt Nam chật vật khốn khó với các hoạt động
bành trướng đơn phương của Trung Quốc ở Biển Đông. Không
thể trơ mắt nhìn Trung Quốc gây sức ép phá hoại các hợp
đồng khai thác tài nguyên nằm trên thềm lục địa của Việt
Nam, bắt bớ bắn giết và cướp đoạt tiền bạc của ngư dân
trên biển, và đẩy các dàn khoan thăm dò dầu khí ngày một xa
hơn xuống phía nam, chính quyền Việt Nam gồng mình trong những
hợp đồng mua sắm trang bị quốc phòng tốn kém. Người Việt
Nam cố gắng bằng mọi cách nâng cao sức mạnh của mình, nhưng
họ biết, chỉ có vậy là không đủ. Điểm chung này khiến
Việt Nam hoan hỉ đón nhận sự trở lại của Mỹ trong khu vực
với một sự hồ hởi hiếm thấy, bất chấp các lời chỉ
trích thường xuyên qua lại giữa hai bên do sự khác biệt về
ý thức hệ.

Phần lớn các nhà phân tích chiến lược trong những ngày này
đều đưa ra nhận xét vui mừng với sự ấm nóng trong quan hệ
Việt Mỹ. Ở một phía ngược lại, Trung Quốc thì nhìn nhận
vấn đề trong con mắt dè chừng và có phần cay cú. Trung Quốc
nhận ra, Mỹ đang phá hoại luật chơi mà Trung Quốc muốn áp
dụng trong khu vực.

Tuy nhiên, sẽ là quá sớm khi nói đến một mối quan hệ đồng
minh bền vững giữa Việt Nam với Hoa Kỳ. Và sẽ là hết sức
ngây thơ, nếu vội nhận xét rằng, Việt Nam cần trở thành
đồng minh của Mỹ để chặn bước người Tàu trên biển.
Đơn giản, bởi đó là điều ảo tưởng.

Thế giới sau thời Bezinsky hiếm có nhân vật chính trị nào có
tầm nhìn vượt thời đại vài chục năm. Hơn lúc nào hết,
chúng ta cần có một "Viễn Kiến Biển Đông", nhìn sâu vào
bản chất vấn đề và vạch đường đi cho hôm nay và cho
nhiều thế hệ kế tiếp. May mắn thay, Việt Nam không thiếu
người tài, hơn thế, lãnh tụ Lãng vẫn còn sung sức, chưa
liệt dương và còn lâu mới chết :D.

Các bạn phải chấp nhận những nhận xét dưới đây như
những tiên đề không chứng minh, và phải xây đắp tầm nhìn
của mình trên cơ sở những tiên đề ấy:

<h2>Tiên đề 1: Mỹ đến và Mỹ đi.</h2>

Người Mỹ đã từng hiện diện trong khu vực vì lợi ích quốc
gia của nó. Họ ra đi khi thấy việc ở lại không tác dụng gì
mà chỉ thiệt hại thêm. Ngày nay, cũng với toan tính về lợi
ích quốc gia mà Mỹ tính chuyện quay lại biển Đông. Chính
sách chiến lược của Việt Nam phải được xây dựng trên
nền tảng: Người Mỹ có thể đến, nhưng họ sẽ không ở
lại vĩnh viễn, mà họ sẽ có thể đi. Mọi chính sách chiến
lược trông chờ vào sự hiện diện của Mỹ một cách lâu
dài, do đó, chắc chắn đều là sai lầm.

<h2>Tiên đề 2: Mỹ - Trung đối đầu nhưng không bao giờ triệt
hạ lẫn nhau.</h2>

Quyền lợi quốc gia khiến Trung - Mỹ đối đầu, thậm chí mâu
thuẫn gay gắt, nhưng sẽ không bao giờ đủ lớn để tính
chuyện triệt hạ lẫn nhau. Đơn giản bởi điều đó là phi
thực tế. Mỹ quá mạnh để Trung Quốc có thể thách thức
trực diện trong một tương lai 50 năm, ngược lại, Trung Quốc
quá lớn để Mỹ có thể tính tới việc thanh trừng. Cả hai
nước do đó sẽ phải chấp nhận sự tồn tại của nhau. Các
nước nhỏ như Việt Nam , sống bên lề của các nền văn minh
lớn, phải nhìn thấu suốt thực tế này. Ngày hôm nay Trung -
Mỹ đang gấu ó sửng cồ với nhau, mâu thuẫn có vẻ cao trào,
nhưng chắc chắn ngày mai họ sẽ phải tìm cửa xuống thang
để cùng hạ đài bàn bạc. Đây là cái bẫy chiến lược mà
các nước nhỏ thiếu tầm nhìn thường phạm phải sai lầm, khi
đánh giá không đúng về thực trạng mâu thuẫn giữa các
cường quốc.

<h2>Tiên đề 3: Mâu thuẫn chủ yếu Mỹ - Trung là về kinh tế,
không phải về chính trị hay quân sự.</h2>

Nước Mỹ đã bỏ phần còn lại của thế giới ở khoảng
cách quá xa, để có thể có một quốc gia nào đó đe dọa
được Mỹ về quân sự. Ngược lại, Mỹ đang yếu đi về kinh
tế, khi tốc độ tăng trưởng thậm thụt hàng năm, cộng với
tình trạng thâm hụt ngân sách kéo dài như một phần gắn
liền với nền kinh tế tiêu dùng của Mỹ khiến sức mạnh kinh
tế của siêu cường ấy ngày một suy yếu. Trong lúc đó, Trung
Quốc với kỳ tích tăng trưởng chưa từng thấy trong nền kinh
tế hiện đại, với mức tăng trưởng hai chữ số kéo dài qua
ba thập niên và chưa có dấu hiệu dừng lại, đang ngày một
thu hẹp khoảng với Hoa Kỳ. Hơn lúc nào hết, Mỹ đang hết
sức lo ngại với viễn cảnh Trung Quốc soán ngôi thành nền
kinh tế lớn nhất thế giới. Với số dân đông, khả năng tổ
chức sản xuất hàng lọat trên quy mô lớn cực kỳ hiệu quả,
và những chính sách tổng hợp trong hỗ trợ xuất khẩu, từ
trợ giá, hỗ trợ thuế, đến việc duy trì chính sách tỷ giá,
tiền tệ tạo thuận lợi tối đa cho sức cạnh tranh của hàng
hóa made in china bán ra thế giới, Trung Quốc đã tạo được
nhiều kỳ tích và nhanh chóng nâng cao sức mạnh kinh tế của
mình.

Mỹ và đồng minh đang tìm mọi cách xóa bỏ các lợi thế
cạnh tranh của Trung Quốc, thu hẹp thâm hụt thương mại, và
làm suy giảm vai trò chủ nợ của Trung Quốc đối với Mỹ nói
riêng và phần còn lại của thế giới nói chung. Đây là điểm
cốt tủy trong sự đối đầu Mỹ - Trung, nó sẽ còn kéo dài
trong ít nhất 5 - 10 năm tới.

Việc mở rộng tầm ảnh hưởng về chính trị và quân sự
của Trung Quốc sang các khu vực lân cận, bao gồm biển Đông,
trên thực tế không nằm trong các lợi ích cốt lõi của Hoa
Kỳ. Trong mọi trường hợp, dù Trung Quốc có thành công hay
không trong tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông, thì Mỹ vẫn có
toàn quyền đi lại thuận tiện theo các lộ trình hàng hải
vốn có, bởi Trung Quốc không thể và cũng chẳng dại dột gì
chặn tàu bè Mỹ.

Căng thẳng Mỹ - Trung do đó chỉ là nhất thời, hòa hoãn và
đàm phán mới là xu thế chủ đạo.

<h2>Tiên đề 4: Cuộc đối đầu dài hạn Mỹ - Trung, phần
thắng tất yếu thuộc về Mỹ.</h2>

Có nhiều lý do để anh Lãng tin vào viễn kiến của mình:

- Xã hội Trung Quốc đang tiến nhanh trong 30 năm qua theo một
cách thức riêng, nhưng đó là một nền văn minh chông chênh,
thiếu nền tảng và không thích ứng thời đại. Thế chế cai
trị tại Trung Quốc tất yếu sẽ phải thay đổi, điều đó
sẽ dẫn tới những biến động to lớn khó lường, ảnh
hưởng nặng đến viễn trình lâu dài của nền kinh tế Trung
Hoa. Trong khi đó, xã hội Mỹ là một xã hội ưu việt, nền
văn minh Mỹ đã được thử thách qua nhiều thăng trầm, vượt
qua nhiều cuộc khủng hoảng, và đặc biệt, vẫn giữ được
tính năng động với khả năng tự đổi mới đứng đầu thế
giới. Nền tảng chính trị xã hội Mỹ bền vững hơn nhiều so
với nền tảng chính trị xã hội hiện nay tại Trung Hoa. Do
đó, trong một cuộc đấu đường trường, lợi thế tất yếu
thuộc về Mỹ.

- Trên bình diện quốc tế, Mỹ là một tay già dơ với đủ
thứ bạn bè, những mối quan hệ được xây đắp bền vững
theo thời gian, trong khi Trung Quốc vẫn chỉ là một tay gà mờ
nhập cuộc. Mỹ có nhiều bạn bè hơn Trung Quốc, nhiều nước
chia sẻ cái nhìn của Mỹ hơn là Trung Quốc.

- Nền tảng xã hội Trung Quốc hiện tại tiềm ẩn một vực
thẳm mà Trung Quốc nhìn thấy trước nhưng không thể khắc
phục: Cơ cấu dân số, cơ cấu giới tính hiện tại và 20 năm
sau. Hiện tại thì số dân đông đang trong tuổi lao động là
lợi thế lớn của Trung Hoa. Nhưng chính sách sinh một con đang
dẫn tới thảm họa mất cân bằng giới tính, và sự thiếu
hụt bổ sung về nguồn nhân lực tương lai cho công xưởng
khổng lồ của Trng Hoa. Sau 20 năm nữa, số người già nghỉ
hưu ở Trung Quốc sẽ chiếm đại bộ phận dân số, và có
tuổi thọ ngày càng tăng. Tương lai, người Trung Quốc lấy ai
lao động để nuôi sống số dân dưỡng già của nó. Viễn
cảnh này sẽ chặn đứng mọi giấc mơ vươn lên về dài hạn
của Trung Quốc, bất chấp hiện tại nó đang tăng trưởng với
tốc độ bao nhiêu. Trong khi đó, nước Mỹ, với tư cách là
một nước phát triển, cũng phải đối mặt với sự suy giảm
suất sinh, ngược lại, do là một điểm đến hấp dẫn về
mức sống, cơ hội, văn minh và trình độ khoa học, Mỹ giữ
được tính ổn định với nguồn dân cư chất lượng cao luôn
được bổ sung. Thắng lợi lâu dài, do đó, hoàn toàn nghiêng
về phía Mỹ.

- Lợi thế chính của Trung Quốc trong sức mạnh kinh tế, là
nằm ở sức mạnh xuất khẩu và tư cách một công xưởng cho
nền kinh tế thế giới. Sức mạnh này được tạo ra một cách
bất bình đẳng bởi chính sách tỷ giá, chính sách hỗ trợ
xuất khẩu tổng hợp mà Trung Quốc áp dụng trong nhiều thập
niên qua. Ngòai ra, Trung Quốc hiện tại đang nắm trong tay một
số nguồn tài nguyên sống còn, có thể đe dọa Mỹ và các
nước phương tây, là đất hiếm. Tuy nhiên, những lợi thế
này của Trung Quốc hoàn toàn không thể duy trì trước một
chính sách tổng hợp của Mỹ và Đồng Minh. Chắc chắn rằng
Mỹ và phương Tây sẽ gây sức ép thành công bắt buộc Trung
Quốc phải nới lỏng tỷ giá, tiền tệ và xóa bỏ các chính
sách hỗ trợ xuất khẩu tạo lợi thế bất bình đẳng. Trung
Quốc đã bóp chết nhiều ngành sản xuất ở nhiều quốc gia.
Hiện tại Mỹ và đồng minh đang nỗ lực chặn nó lại, và
Trung Quốc rồi sẽ phải nhượng bộ. Một khi Trung Quốc mất
đi các lợi thế cạnh tranh xuất khẩu, và suy giảm vai trò
một nhà sản xuất toàn cầu, Trung Quốc sẽ không còn là mối
đe dọa có tính hiểm họa đối với Mỹ nữa.

<h2>Tiên đề 5: Khi thắng trong ván bài kinh tế, Mỹ sẽ nhường
nhịn các đòi hỏi của Trung Quốc về không gian ảnh hưởng
xung quanh.</h2>

Khi thành công trong vấn đề "lợi ích cốt lõi", Mỹ đương
nhiên và bắt buộc sẽ phải nhân nhượng Trung Quốc trước
các đòi hỏi kém quan trọng hơn. Biển Đông, tiếc thay, có
thể xếp vào nhóm đó. Một nước Mỹ vững vàng ngự trị về
kinh tế, sẽ giúp Mỹ tiếp tục giữ sức mạnh về quân sự,
chính trị toàn cầu. Do đó, bất kể Trung Quốc có hay không có
chủ quyền ở Biển Đông, quyền giao thông của Mỹ và Đồng
Minh sẽ hòan toàn không bị đe dọa. Do đó, Mỹ sẽ đến và
rồi cũng sẽ rời khỏi biển Đông về dài hạn.

Tuy nhiên điều đó không diễn ra ngay, anh Lãng nhận định
rằng, cuộc đấu Mỹ - Trung trên bình diện kinh tế sẽ còn
kéo dài trong ít nhất 5 - 10 năm kế tiếp, thậm chí còn có
thể kéo dài lâu hơn nữa. Trong thời gian đó, Mỹ sẽ vẫn
tiếp tục tăng cường hiện diện ở biển Đông, nâng cao quan
hệ với Việt Nam và các nước trong khu vực trong một toan tính
gây sức ép tổng hợp với Trung Quốc.

Mọi chính sách chiến lược của Việt Nam , do đó, đều phải
xây dựng trên cơ sở của 5 nhân tố có tính tiên đề sống
còn này.

<h2>Câu hỏi đặt ra: Việt Nam cần phải làm gì?</h2>

Việt Nam cần làm gì đáng ra đéo phải việc của anh, nhưng
thân làm lãnh tụ ai lại vô trách nhiệm thế. Do đó, đây là
những định hướng mà người Việt cần lưu tâm tới:

<h3>1. Chính sách tận dụng và khai thác mâu thuẫn Mỹ -
Trung.</h3>

Mỹ - Trung hiện tại đang căng thẳng, nhưng cả hai nước đều
phải chấp nhận sự hiện diện của nhau, do đó, căng thẳng
chỉ mang tính nhất thời, không bản chất, chủ yếu vẫn là
sự hợp tác và đàm phán. Việt Nam cần tận dụng tối đa mâu
thuẫn Mỹ - Trung, không phải để dựa vào Mỹ chống Trung
Quốc hay ngược lại, mà là dựa vào sự mâu thuẫn giữa hai
quốc gia, để tối đa hóa lợi ích quốc gia, nâng cao tiềm
lực đất nước, tiến tới một viễn cảnh tự chủ, buộc
các nước phải tính tới Việt Nam như một nhân tố không thể
gạt khỏi cuộc chơi.

Chúng ta khai thác Mỹ thế nào? Cần tận dụng xu hướng ấm
nóng Mỹ - Việt trong hiện tại để tận dụng tối đa các
lợi ích đến từ Mỹ. Cái nhìn của xã hội Mỹ, nền chính
trị Mỹ và do đó là giới tinh hoa nắm quyền chi phối về
tiền bạc và chính trị đang hướng tới Việt Nam. Đây là cơ
hội vàng để Việt Nam thu hút thêm các nguồn vốn đầu tư,
các cơ hội hợp tác làm ăn với Mỹ, thậm chí, là tranh thủ
sự chú ý của Mỹ để thúc đẩy một số chính sách có lợi
cho Việt Nam. Chẳng hạn thúc đẩy Mỹ công nhận Việt Nam là
nền kinh tế thị trường, nới nỏng các hàng rào kỹ thuật
đối với hàng hóa Việt Nam, và tăng cường viện trợ cho
Việt Nam về kinh tế cũng như công nghệ. Tận dụng tốt cơ
hội này, kinh tế Việt Nam sẽ có thể có một sức bật mới,
có tầm quan trọng sống còn với tương lai phát triển tự
cường của đất nước. Đồng thời, cũng với sự nâng cao
hợp tác Mỹ - Việt, Việt Nam có thể tiếp cận với những
công nghệ vũ khí tối tân nhất của Mỹ, để nâng cao sức
mạnh quân sự, bảo đảm khả năng phòng vệ quốc gia. Đây là
những lợi ích chiến lược.

Bên cạnh đó, Việt Nam có thể tận dụng Mỹ với tư cách
một chiếc ô an ninh. Hiểm họa lớn nhất của Việt Nam , là
một cuộc xung đột cục bộ trên biển Đông với Trung Quốc.
Do chênh lệch sức mạnh và do dã tâm thôn tính của người
Tàu, thời gian qua, mối đe dọa này là một nguy cơ hết sức
hiện thực. Tuy nhiên, sự hiện diện của Mỹ ở Biển Đông
sẽ là một bảo đảm khiến một cuộc xung đột như thế
không thể xảy ra. Việt Nam cần tranh thủ hết sức sự có
mặt của các hạm tàu Mỹ, các tập đoàn Mỹ tại biển Đông,
tranh thủ thời gian hòa bình để củng cố tiềm lực quốc gia.
Mỹ sẽ đến và rồi tất yếu sẽ đi khi mâu thuẫn cốt lõi
Mỹ - Trung được giải quyết. Chúng ta có từ 5 - 10 năm quý
báu hòa bình để nâng cao sức mạnh, dẫn tới cơ sở cho một
nền hòa bình vĩnh viễn. Hòa bình, chỉ có thể đến với kẻ
có đủ sức mạnh duy trì nó.

<h3>2. Kiên quyết và mềm dẻo trong quan hệ với Trung Quốc.</h3>

Quan hệ Việt - Trung hôm nay, lợi ích cốt lõi của Việt Nam
đang bị tổn hại nặng nề trên một loạt phương diện. Nổi
bật nhất, nguy hiểm nhất, là về kinh tế. Việt Nam hiện
phải chịu mức nhập siêu kinh khủng với Trung Quốc, làm xói
mòn dự trữ ngoại tệ quốc gia, gây khó khăn nặng nề đến
chính sách tỷ giá, tiền tệ và một loạt những vấn đề
cốt lõi khác. Hơn thế, sự tràn ngập của hàng hóa Trung
Quốc, được hỗ trợ bởi chính sách tỷ giá đồng nhân dân
tệ, chính sách hỗ trợ xuất khẩu mà Trung Quốc áp dụng
nhất quán nhiều thập niên, đang bóp chết nhiều ngành sản
xuất của Việt Nam. Chúng ta đang thua ngay trên sân nhà, do sự
yếu kém về quản lý vĩ mô và cả sự nhượng bộ thái quá
của chính phủ. Vấn đề còn trầm trọng hơn bởi tình trạng
buôn lậu qua biên giới Việt Trung, mà Việt Nam không thể kiểm
soát còn Trung Quốc thì không thèm, hay nói đúng hơn là không
muốn kiểm soát, khi lợi ích của hoạt động này hòan tòan
thuộc về họ.

Chúng ta phải xác định rằng, chiến lược khắc phục thâm
hụt thương mại với Trung Quốc, chiến lược dựng lên những
hàng rào kỹ thuật tương thích WTO để bảo vệ nền sản
xuất Việt Nam trước hàng hóa Trung Quốc phải là một "lợi
ích cốt lõi", là một vạch đỏ không thể lùi của người
Việt Nam. Việt Nam cần bằng mọi giá, bằng những chính sách
tổng hợp, cả về thuế, hàng rào kỹ thuật, chính sách tỷ
giá với đồng NDT để đẩy lùi và tiến tới xóa bỏ tình
trạng nhập siêu với Trung Quốc. Riêng vấn đề kiểm soát
hàng nhập lậu xuyên biên giới, lực lượng hải quan và công
an hiện tại đã bất lực, Việt Nam cần kiên quyết huy động
sức mạnh tổng hợp của hệ thống chính trị, thậm chí sử
dụng cả lực lượng quân đội kiểm soát chặt biên giới
để xóa bỏ vấn nạn đang làm chảy máu quốc gia này. Những
chính sách này sẽ gây phản ứng mạnh từ phía Trung Quốc,
nhưng Việt Nam cần kiên quyết làm, và làm đến cùng bởi đó
là giới hạn đỏ mà người Việt không thể lùi. Hơn thế,
lúc này, với sự hiện diện của Mỹ trong khu vực, Việt Nam
đang có sự đảm bảo hòa bình để kiên quyết thực thi chính
sách của mình.

Bên cạnh đó, chúng ta cần hết sức mềm dẻo. Mỹ - Việt
xích lại gần nhau khiến Trung Quốc thấy lạnh sườn và hết
sức quan ngại. Điều đó buộc Trung Quốc thay vì tiếp tục
hung hăng và đàn áp Việt Nam , phải hạ giọng và cùng ngồi
xuống bàn đàm phán. Trung Quốc gặp phải nhiều vấn đề,
chẳng hạn an ninh của Trung Quốc ở Biển Đông, của tuyến
vận tải chiến lược xuyên eo biển Mallacca, vốn đang là cái
yết hầu của nền kinh tế Trung Quốc. Ngoài ra, Trung Quốc còn
gặp phải các vấn đề thuộc nội trị tại Tây Tạng, Tân
Cương và eo biển Đài Loan. Những thứ đó, là những vấn đề
Việt Nam cần hết sức mềm dẻo, hết sức ủng hộ Trung Quốc
nhưng phải kèm theo điều kiện lợi ích. Trong nhóm lợi ích
cốt lõi của Việt Nam , chủ quyền trên biển Đông cũng là
một hợp phần không thể tách rời. Trong mọi trường hợp,
Việt Nam phải bảo vệ được vùng biển thuộc thềm lục
địa, vùng đặc quyền kinh tế và vùng thềm lục địa kéo
dài chiếu theo công ước quốc tế về luật biển 1982. Việc
tái thu hồi lại các đảo đá bị Trung Quốc chiếm bằng vũ
lực chưa nên đặt ra, mà cần gác lại, tập trung giải quyết
trước hết về chủ quyền chiếu theo thềm lục địa. Đây là
giới hạn cuối mà người Việt Nam không được phép lùi trong
bất kể mọi tình huống, thậm chí cả với việc đối mặt
với nguy cơ xung đột vũ lực hoặc chiến tranh. Phải mềm dẻo
trong giải quyết tranh chấp vùng chồng lấn thềm lục địa và
vùng đặc quyền kinh tế với các nước trong khu vực, bao gồm
Trung Quốc. Nhấn mạnh yếu tố luật pháp quốc tế và thỏa
thuận đa quốc gia. Phải tính tới nhân tố Mỹ trong việc tạo
sức ép khiến Trung Quốc nhượng bộ, nhưng phải hết sức linh
họat để không tạo cảm giác lạnh gáy cho Trung Quốc.

Chiến lược này, cần thực hiện nhất quán trên bình diện
quốc gia cũng như những chính sách áp dung cụ thể tới từng
đơn vị hành chính, từng chủ thể của nền kinh tế Việt Nam
.

<h3>3. Viễn kiến quốc gia và trọng đãi nhân tài.</h3>

Mấu chốt để đảm bảo lợi ích của Việt Nam, thoát khỏi
số phận nhược tiểu để không ai có thể đe dọa, là chúng
ta phải mạnh về kinh tế, mạnh về quân sự và hòa hiếu về
ngoại giao. Việt Nam chưa có hai nhân tố đầu, nhưng có thể
đi trước ở nhân tố thứ ba, chúng ta phải đặt mình vào
những mối quan hệ, những khối liên minh đa phương với toàn
thế giới.

Đây là một thời khắc quan trọng của lịch sử, đòi hỏi
trong bộ máy cầm quyền của Việt Nam phải có những cá nhân
có phẩm chất, có tài năng và có tầm nhìn vượt xa hiện
tại. Cần đến những con người viễn kiến. Ngòai ra, toàn bộ
dân tộc Việt Nam cũng phải thống nhất một suy nghĩ, một
nhận định, để đồng tâm nhất chí khai thác cơ hội hiện
tại nhằm vựng dậy quốc gia. Yếu tố thứ hai có thể thực
hiện được nhờ báo chí và tuyên truyền, riêng việc làm sao
để bộ máy lãnh đạo Việt Nam thực sự xuất hiện nhân tài
thì nói thật anh Lãng đéo có giải pháp nào cả :P. Nhân tài
Việt Nam không thể chui vào hệ thống bằng bầu cử. Trong khi
đó hệ thống chính trị Việt Nam hiện tại mất năng sàng
lọc và trọng dụng nhân tài. Người Việt có tài giờ tòan
làm kinh tế, lo làm giàu bản thân, chứ không muốn và cũng
không thể len vào hệ thống chính trị.

Chừng nào mà lương bộ trưởng công khai chỉ có 2,5 tr đồng,
làm bộ trưởng lương thấp thế làm làm đéo gì, có ai bị
điên đâu. Cho nên việc ăn cắp công khai và tha hóa hệ thống
là điều không thể tránh khỏi. Ở điểm này, anh đồng ý
với nhận định của Geoge Onwell, theo đó hệ thống chính trị
độc đảng đạo đức giả chỉ tạo điều kiện để những
kẻ giỏi đấu đá và vô đạo đức leo cao, chứ không có chỗ
cho những người có phẩm chất và có tài trị quốc.

Trong khi, hơn bất cứ lúc nào, với tình thế phức tạp hiện
nay, Việt Nam cần đến những tài năng kiệt xuất lèo lái
quốc gia.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/6343), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét