Đàm, độc giả Đoàn Trọng Hiếu góp ý với bài "<a
href="http://thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=4676">Hoà
giải-hoà hợp dân tộc để đoàn kết là một mệnh lệnh để
cứu nước</a>" của tôi như nguyên văn dưới đây:
<div class="special_quote">"<em>Thật khó hiểu và cũng thật khôi
hài, chính quyền trong nước làm tay sai cho Tàu cộng, bán nước
và đàn áp cả những người yêu nước lên tiếng HS-TS là của
VN. Kêu gọi Hoà hợp hoà giải dân tộc với chúng để cùng
chúng bán nước và đàn áp người yêu nước hay sao? Liệu
chúng có cho ông HHHG hay không? Ông có gì để HHHG với chúng?
Ông còn nhớ khi đám vc vào Dinh Độc Lâp, DVM nói "tôi đang
đợi các ông "vào để bàn giao" ông còn nhớ tên vc nói gì
không, nó nói "anh còn có cái gì mà bàn giao", ông muốn HHHG,
muốn thoả hiệp thì ông cũng còn phải có cái gì tương xứng
để nói chuyện HHHG ngang cơ với chúng, chứ ngày hôm nay HHHG
chỉ là về làm cu ly cho chúng, tiếp tay để chúng tiếp tục
bóc lột cai trị hà khắc với đồng bào mà thôi.
Còn giữa Người Việt trong và ngoài nước thì chẳng có gì
gọi là mâu thuẫn bất đồng để mà phải "Hoà hợp hoà
giải". Tại sao ông không kêu gọi đồng bào trong và ngoài
nước hãy cùng đứng lên đồng loạt để lật đổ bạo
quyền vc trước khi quá muộn. Đó mới chính là một MỆNH
LỆNH cho mọi người trong lúc này. Khi không còn vc, không còn
cờ đỏ sao vàng, lúc đó người dân sẽ biết họ cần có lá
cờ gì để làm biểu tượng, cần có chế độ xã hội nào
để chống ngoại xâm và đưa đất nước đi lên sau thời gian
dài trong tăm tối.
HÃY NHỚ CÒN CỜ ĐỎ THÌ KHÔNG BAO GIỜ CÓ ĐỘC LẬP TỰ
DO. - Đoàn Trọng Hiếu</em>"
Thành phố Houston, Tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, ngày 22 tháng 3 năm
2010</div>
Thưa anh Đoàn Trọng Hiếu,
Xin phép dùng danh xưng "anh – tôi" cho thân mật, bởi vì
những gì tôi sắp sửa viết gửi đến anh là thảo luận chứ
không phải tranh luận. Thảo luận để hai chúng ta cùng góp
sức tìm cho ra một phương cách đi đến đoàn kết để có
sức mạnh chống lại kẻ thù chung. Tranh luận để tôi thắng
anh hay anh thắng tôi thì chẳng ích lợi gì, vì nỗi khổ của
nhân dân Việt Nam vẫn còn đó và nạn xâm lăng của bá quyền
Trung Cộng cũng không ngăn được. Nói tóm lại, tôi viết thư
cho anh trong tinh thần hoà hợp hoà giải.
Trước khi vào chuyện, tôi muốn kể cho anh nghe một "cú"
điện thoại mà tôi bất ngờ nhận được trong đêm qua. Vào
khoảng 1 giờ sáng, có tiếng điện thoại reo vang. Thông
thường tôi nhìn vào "caller ID" để biết ai gọi mình; nhưng
tôi sợ mình để điện thoại reo lâu thì làm mất giấc ngủ
của người trong nhà. Tôi nhấc máy, cất tiếng Allo thì đầu
dây bên kia phát ra một tiếng nói khá hằn học: "Có phải
ông là ông Bằng Phong Đặng Văn Âu hay không?". Thú thực tôi
hơi bực mình vì giữa đêm khuya có người gọi mình bằng cái
giọng gây sự, nhưng tôi tự trấn tĩnh được ngay: "Dạ thưa
đúng rồi ạ! Tôi là Đặng Văn Âu đây. Ông có chuyện gì
cần mà gọi tôi giữa đêm khuya khoắt như thế này?". Vẫn
giọng nói hằn học: "Tôi hỏi ông, ông là cái thá gì mà dám
lên mặt, ông ra mệnh lệnh bắt buộc mọi người phải hoà
hợp hoà giải?".
À, thì ra có độc giả nóng mũi khi đọc bài viết của mình,
tôi bèn đáp: "Thưa ông, có lẽ ông không đọc kỹ bài viết
nên ông nổi sùng. Tôi chẳng có cái quyền gì để ra lệnh
bất cứ ai, ngoại trừ vợ con tôi. Những gì tôi viết là
mệnh lệnh của tiền nhân mà tôi nghe được. Trong tai tôi luôn
có tiếng quở trách của Đức Trần Hưng Đạo. Ngài nói: "Ba
lần ta đánh bại quân Nguyên là nhờ sự đồng lòng nhất trí
liều chết từ vua quan tới quốc dân. Nay nước đang bên bờ
vực thẳm, đang dần dà biến thành Giao Chỉ Quận mà các
ngươi cứ chia rẽ nhau thì làm sao ngăn giặc?" Tôi như một
Thằng Mõ có phận sự đi rao cho dân làng biết những gì tôi
nghe được thôi ông à! Mà này! Ông là ai vậy?" Kẻ lạ thốt
lên một câu: "Đồ quân nguỵ biện!" rồi sau đó tôi nghe
một tiếng cạch của người lạ gác máy ngưng cuộc xỉ vả.
Thưa anh Hiếu,
<div class="boxright400"><img
src="http://danluan.org/files/u1/sub01/hoahophoagiai.png" width="600"
height="219" alt="hoahophoagiai.png" /><div class="textholder">Hòa hợp
hòa giải để lôi kéo người dân trong nước về phía ủng hộ
một thể chế tự do dân chủ, chứ không phải hòa hợp hòa
giải với chính quyền đang bách hại nhân dân...</div></div>
"Hoà giải-Hoà hợp dân tộc" mà tôi đề cập đến trong
bài viết vừa rồi là bao gồm mọi thành phần dân tộc, thuộc
mọi ngành nghề, thuộc mọi xu hướng chính trị. Tôi không hề
nói đến sự hoà hợp – hoà giải với nhà cầm quyền đang
bách hại nhân dân. Trước hết, giữa người quốc gia với nhau
rất cần phải hoà giải hoà hợp dân tộc để cảm thông nhau
thì mới đi đến đoàn kết được. Có đoàn kết thì mới có
sức mạnh để mưu cầu những dự tính lớn lao hơn. Ai cũng
nói chúng ta phải giật sập chế độ hiện hành mà nhìn lại
bản thân thì yếu như sên, cho nên cái ý tưởng "giật
sập" nói ra cho khoái khẩu và khoái tai mà thôi!
Anh bảo rằng người Việt trong nước và người Việt hải
ngoại đâu có điều gì bất đồng mà phải hoà hợp hoà
giải? Tôi cho rằng suy nghĩ của anh hơi nông cạn đấy! Sau năm
1975, chúng ta phải bỏ nước ra đi vì không chấp nhận chủ
nghĩa cộng sản. Thế nhưng từ bấy đến giờ, giữa những
người cùng thân phận tị nạn có chịu hoà giải hoà hợp dân
tộc nhau đâu để có sự đoàn kết? Chẳng lẽ anh không nhìn
thấy tình hình phân hoá, chia rẽ hiện nay trong Cộng Đồng?
Nếu chúng ta không nhìn thấy sự thật diễn ra trước mắt thì
khó lòng chúng ta đồng thuận với nhau trên một vấn đề nào
cả!
Tôi vốn là đảng viên kỳ cựu của Đảng Đại Việt, gia
nhập Đảng từ năm 17 tuổi vì muốn trả thù nhà. Hai người
anh ruột của tôi bị cộng sản sát hại năm 1945. Hai bác và
chú tôi bị cộng sản đấu tố cho tới chết một cách nhục
nhã trong cải cách ruộng đất. Nếu nói thù cộng sản thì tôi
là kẻ thù cộng sản tận xương tủy. Đảng Đại Việt
trước năm 1975 đã có nhiều dịp cầm quyền mà không chu toàn
sứ mệnh bởi vì đã không hoà giải hoà hợp dân tộc với
nhau. Ra hải ngoại, sự chia rẽ của Đảng vẫn tiếp tục.
Đến khi Đại sứ Bùi Diễm làm nhiệm vụ con thoi để mời
được lãnh tụ các nhánh họp nhau lại, họ thề thốt sẽ
đồng tâm nhất trí đoàn kết một lòng thì không đầy một
năm sau các lãnh tụ ra tuyên ngôn, tuyên cáo khai trừ lẫn nhau.
Bởi lẽ đó mà tôi ra khỏi đảng Đại Việt. Bây giờ, tôi
là người độc lập, không phe, không đảng.
Hiện nay Đảng Đại Việt có ít nhất ba tổ chức: Một do
Đại sứ Bùi Diễm hiện ở Maryland đứng đầu (trước kia
nhánh Đại Việt này do Cụ Hà Thúc Ký lãnh đạo). Một do ông
Nguyễn văn Thiện ở New York đứng đầu (trước kia nhánh Đại
Việt này do Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy lãnh đạo). Một nhánh
Đại Việt thứ ba do Tiến sĩ Phan Văn Song cầm đầu ở Paris,
Pháp quốc. Về các đảng khác, tôi không nói tới vì ngại mang
tiếng nói xấu đoàn thể bạn. Cả ba nhánh Đại Việt cùng
thờ cố Đảng trưởng Trương Tử Anh, cùng lấy chủ nghĩa Dân
Tộc Sinh Tồn làm nền tảng, cùng sử dụng bài hát Việt Nam
Minh Châu Trời Đông làm Đảng ca. Thế mà họ còn chưa chịu
hoà giải hoà hợp dân tộc với nhau, huống chi là người trong
nước và người ngoài nước, thưa anh Hiếu? Trọng tâm bài
viết của tôi là ngầm nhắm tới ba nhánh Đại Việt phải
biết nghe mệnh lệnh của Đức Trần Hưng Đạo để gom lại
thành một Đảng duy nhất. Nếu sau khi đọc bài viết của tôi
mà họ không chịu hoà giải hoà hợp dân tộc với nhau thì
thật là bất xứng với tiền nhân.
Khi tôi làm chủ bút Giai Phẩm Lý Tưởng của Không Quân, nhà
văn KQ Đào Vũ Anh Hùng gửi đến toà soạn một bức thư có
tựa đề là "Vàng Rơi Không Tiếc" để yêu cầu người
chiến hữu cùng đơn vị đang hoạt động trong hàng ngũ Mặt
Trận của Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh là Trung tá Nguyễn Kim
Huờn nói lên Sự Thật. Tôi đăng thư ấy với lời toà soạn
rất phân minh, nêu rõ chủ đích là sẽ dành cho Trung tá Nguyễn
Kim Huờn phản bác thư của Đào Vũ Anh Hùng vào số báo kế
tiếp. Đoàn viên Mặt Trận làm dữ, đòi thu hồi lập tức số
báo vừa phát hành. Ngoài ra họ còn chụp lên đầu tôi và
người cộng sự của tôi – Trung tá Phạm Đăng Cường – cái
mũ cộng sản. Bạn tôi uất ức quá, bèn nhảy cầu xa lộ tự
vẫn để chứng tỏ mình là người quốc gia chân chính. Tôi
từng bị những cú điện thoại lạ (hồi đó chưa có Caller ID)
hăm doạ, nhưng tôi vẫn không sợ, tự động bỏ tiền túi
xuất bản một số báo Thần Phong như một cuốn bạch thư lên
án sự bạo hành của Mặt Trận. Nay Mặt Trận tự giải thể
và thành lập một đảng chính trị mang tên gọi là Việt Tân.
(Chữ tắt của Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng). Hôm nay,
nếu Việt Tân công khai nhìn nhận những việc làm sai trái của
họ với đồng bào, tôi sẵn sàng vì sự mất còn của Tổ
Quốc sẽ đồng ý hoà giải hoà hợp dân tộc với những
người cán bộ Mặt Trận từng gọi điện thoại hăm doạ tôi.
Nói như thế, anh Hiếu đã chia sẻ tâm tư của tôi "Vì Đất
Nước Trên Hết" chưa?
Giữa người quốc gia với nhau dù khác tôn giáo, khác chính
kiến, khác địa phương nhưng có chung lập trường bảo vệ non
sông trước nạn xâm lấn của Trung Cộng thì phải hoà giải
hoà hợp dân tộc với nhau để tiến đến đoàn kết dù từng
xung đột nhau trong quá khứ. Còn nếu cứ chia rẽ như thế này
thì nhất định chúng ta không ngăn được những người đang
cầm quyền cam tâm làm nô lệ ngoại bang. Đó là bước thứ
nhất.
Bước thứ hai là hoà giải hoà hợp dân tộc với những
người yêu nước ở quốc nội, vì lầm đường hay lạc
đường đi theo cộng sản. Nên nhớ có những người đảng
viên cộng sản bất mãn trước sự ươn hèn của tập đoàn
cầm quyền, nhưng họ vẫn cứ tự hào cái quá khứ đánh Tây,
đánh Mỹ giành độc lập. Trường hợp nhà văn Phạm Đình
Trọng viết thư giã từ Đảng, nhưng trong thư vẫn cho rằng
hành động Chống Mỹ Cứu Nước trước kia của mình là đúng.
Cho nên trong bài viết vừa rồi, tôi nói thẳng với họ là hãy
chấm dứt tư tưởng "ăn mày dĩ vãng", đừng nghĩ cuộc
chiến vừa qua là thần thánh. Chẳng qua bọn cộng sản Nga Tầu
đưa súng ống đạn dược xúi họ làm con thiêu thân xâm lăng
Miền Nam để giết người cùng nòi giống đấy thôi! Người
Lính VNCH cũng đừng vỗ ngực tự hào về những chiến tích
lẫy lừng xưa kia. Trình diễn các buổi lễ vinh danh người
Lính Việt Nam Cộng Hoà suốt hơn 30 năm đã đủ rồi. Chẳng
qua Hoa Kỳ chi tiền, phát vũ khí cho để làm nghĩa vụ người
lính "tiền đồn" hầu ngăn chặn làn sóng đỏ cho Mỹ đấy
thôi! Học thuyết Domino đã lỗi thời, nên người Mỹ dứt áo
ra đi, chứ chẳng phải họ tháo chạy đâu! Sự thật nói ra
đau lòng, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Bằng cớ là Tổng
thống Thiệu thất bại trong cuộc vận động Quốc Hội Hoa Kỳ
tháo khoán 700 triệu Mỹ Kim, thì vị Tổng tư Lệnh Quân Lực
VNCH vội cao chạy xa bay. Một khi cả hai phía hiểu được thân
phận tốt đen của mình thì hãy ôm lấy nhau mà chiến đấu
trước hoạ ngoại xâm. Nếu bên nào cũng hiêu hiêu tự đắc
về cái hào quang quá khứ thì không bao giờ bắt tay nhau
được. Do tâm tình đó, người lính già Vũ Cao Quận và tôi
từng là địch thủ quyết hạ sát nhau ở chiến trường Tây
Nguyên xưa kia, mà nay trở thành đôi bạn, bởi vì chúng tôi coi
cuộc chiến vừa qua là do "tai trời, ách nước", chẳng có
gì ghê gớm để mà vỗ ngực tự hào.
Nhà văn Đào Hiếu nhìn nhận mình "lạc đường", nhưng vẫn
cho hành động "chống Mỹ Cứu Nước" là chính đáng! Nhà
văn Tiêu Dao Bảo Cự trong Tiếng Chim Báo Bão hô hào hoà giải
hoà hợp, nhưng vẫn cho rằng thời tuổi trẻ của mình sống
có lý tưởng. Lý tưởng gì lại tiếp tay cho tội ác "Cải
cách ruộng đất", "Nhân văn" để dâng Miền Nam cho cộng
sản? Cho nên người Quốc nội và người Hải ngoại cần phải
đối thoại để cảm thông, đồng lòng dẹp bỏ quá khứ không
lấy gì làm quang vinh thì hoà giải hoà hợp dân tộc mới xảy
ra được. Nhược bằng mỗi bên cứ khư khư ôm lấy cái quá
khứ bất hạnh đó thì chia rẽ vẫn hoàn chia rẽ. Tập đoàn
cầm quyền này giống như Thực dân Pháp trước kia, vẫn chủ
trương chia rẽ để dễ cai trị thì sẽ rất "hồ hỡi" khi
thấy chúng ta đấu đá lẫn nhau!
Chính quyền cộng sản đưa ra chiêu bài "khúc ruột ngàn
dặm", "quê hương là chùm khế ngọt" để chứng tỏ họ
muốn hoà giải hoà hợp dân tộc với người hải ngoại. Nhưng
thực chất không phải vậy! Họ dùng chiêu bài "hoà hợp –
hoà giải" ấy cũng giống như trước kia họ dùng chiêu bài
"Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc. Bằng cớ là họ áp lực
các quốc gia lâng bang có quan hệ kinh tế với họ phải đập
bỏ bia tưởng niệm thuyền nhân. Nếu chúng ta chống lại sự
hoà hợp hoà giải, tức là ta đã vô tình rơi vào mưu toan của
họ. Chính quyền cộng sản rất sợ "diễn biến hoà bình"
thì chúng ta phải sử dụng "diễn biến hoà bình" làm sách
lược đấu tranh. Người Chống Cộng không khoan nhượng lại
quyết liệt chống "diễn biến hoà bình" như nhà cầm quyền
Hà Nội, làm cho chúng ta thắc mắc tự hỏi những người
Chống Cộng không khoan nhượng đang đứng ở phía nào?
Đối với tôi, hoà giải hoà hợp dân tộc là sách lược đấu
tranh rất hữu hiệu để chống lại nhà cầm quyền hiện nay.
Tại vì chúng ta quá yếu, cho nên khi nghe đến bốn chữ "hoà
hợp hoà giải" là bèn nghĩ ngay đến sự đầu hàng cộng
sản. Nên nhớ chủ nghĩa cộng sản đã bị lịch sử ném vào
thùng rác. Sự xảo trá của cộng sản không thể lừa dối
được ai. Vậy nếu người nào tự nhận mình là người Chống
Cộng thì đừng dùng con ngáo ộp cộng sản để mà hù doạ
kẻ khác. Sở dĩ người hải ngoại đấu tranh Chống Cộng là
để thay đổi sự cai trị của tập đoàn cầm quyền trong
nước; chứ không phải Chống Cộng để thiết lập trên quốc
gia dân chủ pháp trị Hoa Kỳ (hay tại các quốc gia dân chủ
trên thế giới) một phòng tuyến phi cộng sản. Vì vậy, dẫu
có hàng chục ngàn cán bộ cộng sản hiện diện trên xứ sở
này, họ chẳng làm được gì chúng ta. Cái Nghị quyết 36 hay 37
gì đó chỉ có mục đích chia rẽ người Việt tị nạn, chứ
chẳng có tác dụng nào cả!
Trước năm 1975, chúng ta phải tiêu diệt bọn Nằm Vùng, vì
bọn này sẽ mật báo cho đối phương biết trước các kế
hoạch an ninh của ta. Ngày nay trong đấu tranh chính trị công
khai, bọn Nằm Vùng làm được cái quái gì? Cùng lắm, chúng
chỉ đặt ra những cái "nick" giả dạng Chống Cộng quyết
liệt để chửi bới lung tung, chứ thuyết phục được ai?
Chẳng lẽ người thực sự có tâm huyết với Đất Nước lại
không có đủ bản lĩnh để bị phân hoá bởi cái lũ này sao?
Anh Hiếu nói "ông có gì để hoà hợp hoà giải với
chúng?". Rất chính xác! Hải ngoại chẳng có một chút sức
mạnh, một chút uy tín nào cả. Ngay như đối với phe ta, không
có một đoàn thể nào đủ mạnh, đủ uy tín để kêu gọi
đồng bào đừng về Việt Nam trong vòng một tháng (nhắc lại
một tháng thôi nhé!) nhằm phản đối bạo quyền cộng sản
dâng đất, dâng biển cho kẻ thù truyền kiếp. Chính vì lẽ
đó mà tôi mới viết chúng ta phải hoà giải hoà hợp dân tộc
để đoàn kết nhau thì mới có sức mạnh nội lực. Nhà cầm
quyền Việt Nam Cộng Sản thấy rất rõ cái yếu của chúng ta,
vì chúng ta chống nhau thô bạo hơn cả Chống Cộng!
Tôi không quên cái ngày ô nhục khi tên cán bộ cộng sản mắng
ông Dương văn Minh có gì để bàn giao? Nhưng suy nghĩ một cách
sâu sắc thì lời mắng mỏ của tên cán bộ cộng sản là
đúng. Vì đầu hàng thì còn gì nữa để bàn giao? Nhưng ngày
nay, chúng ta đâu có đầu hàng! Chúng ta có hai nguồn lực cực
mạnh. Đó là chất xám và đô-la. Thế nhưng nguồn lực kia
giống như báu vật được cất giữ trong kho, chẳng thể nào
biến thành lợi khí để làm áp lực nhà cầm quyền. Giáo sư
Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh nhận chức Chủ tịch Tập thể Chiến
sĩ với tham vọng sẽ đẩy cộng sản vào chân tường (lời
phát biểu của giáo sư trong lễ nhậm chức) mà lại kiên
định lập trường không thương thuyết, không thoả hiệp với
cộng sản. Cho nên 5 năm qua, Tập thể chỉ làm mỗi một công
việc là tập họp nhau trong những ngày Quốc hận 30 Tháng Tư
hoặc Ngày Quân lực 19 Tháng 6 để mặc quân phục, chào quốc
kỳ, hát quốc ca, cúi đầu mặc niệm … mà thôi. Nguyên tắc
cơ bản của đấu tranh chính trị là thương thuyết, thoả
hiệp mà giáo sư cứ khăng khăng phủ nhận vì có lẽ giáo sư
chuyên ngành Toán, nên không hiểu nguyên tác cơ bản đó? Lẽ
ra, giáo sư nên lập Hội Văn Hoá Khoa Học để tập hợp những
người trẻ thành công trên lãnh vực chuyên môn, giáo dục,
để truyền đạt cho họ những trang sử oai hùng của tổ tiên
đã dũng cảm chiến thắng ngoại xâm nhằm hun đúc lòng yêu
nước và niềm tự hào dân tộc thì hay biết mấy! Ngày nay
dưới sự lãnh đạo của giáo sư Vinh là một đội ngũ trí
thức gồm những ông Tiến sĩ, Thạc sĩ đủ các ngành nghề là
vốn liếng chất xám mà người hải ngoại có thể mặc cả
với nhà cầm quyền. Trước sự kiện chính quyền trong nước
đang nói đến việc cải tổ ngành giáo dục, chúng ta sẽ hỏi:
"Có phải các ông đang cần những giáo sư? Chúng tôi hiện có
hơn một ngàn Tiến sĩ, hơn một ngàn Thạc sĩ. Chúng tôi sẵn
sàng luân phiên nhau về nước để giảng dạy mà không cần
thù lao; nhưng ngược lại, các ông phải trả tự do cho các nhà
dân chủ bất đồng chính kiến, phải để cho tôn giáo tự do
hành đạo". Đó là thương thuyết, đàm phán, thoả hiệp!
Chứ đâu phải thoả hiệp là làm tay sai cho nhà cầm quyền!
Nếu họ không chấp nhận điều kiện của hải ngoại, tức là
ta đã tấn công một cách có hiệu quả vào luận điệu "khúc
ruột ngàn dặm", "quê hương là chùm khế ngọt" của họ.
Nhà cầm quyền không thể tuyên truyền trong dân chúng là
người nước ngoài chống lại Tổ Quốc như họ thường rêu
rao. Người dân trong nước sẽ thấy rõ thiện chí giúp nước
của chúng ta thì họ sẽ mạnh dạn chống lại cái chính quyền
hại nước hiện tại.
Có lẽ anh Hiếu cũng nghe nói đến có nhiều giáo sư Việt Nam
đã âm thầm về giảng dạy trong nước? Anh có biết tại sao
họ phải âm thầm không? Bởi vì họ không muốn bị những
người Chống Cộng dữ dội quy cho họ cái tội làm tay sai
Cộng Sản! Nếu chúng ta chịu hoà giải hoà hợp dân tộc với
nhau để kết thành một khối thì khi Nguyễn Minh Triết, Nguyễn
Tấn Dũng đến Hoa Kỳ vận động ngoại giao, chúng ta sẽ danh
nghĩa công dân Hoa Kỳ ở tại nước chủ nhà mở ra một tiệc
trà mời lãnh đạo Việt Nam đến để trình bày cho chúng ta
biết chính sách cai trị của họ như thế nào. Nếu họ chấp
nhận thực thi dân chủ một cách đứng đắn, nghiêm túc thì ta
vận động Quốc Hội (Mỹ) yểm trợ. Nếu họ vẫn cai trị hà
khắc bằng chính sách khủng bố thì ta cũng sẽ đến Quốc
Hội (Mỹ) để yêu cầu có biện pháp trừng phạt. Vũ khí
chúng ta đang có là lá phiếu mà bất cứ ứng cử viên của
Dân chủ hay Cộng Hoà đều cần tới. Đó gọi là đấu tranh
chính trị. Năm 2008, Tổng thống Bush mời 4 đại diện đoàn
thể chính trị đến để nghe tình hình trong nước là một
hình thức tượng trưng thôi. Bởi vì tình hình trong nước VN ra
sao, chính quyền Mỹ còn biết rõ hơn 4 đoàn thể được mời.
Tình hình Chống Cộng ở Mỹ ra sao, chính quyền Mỹ cũng biết.
Tương tự vấn đề chất xám, hàng năm người Việt hải
ngoại gửi về nước từ 6 đến 7 tỉ đô la từ túi riêng
của mỗi người. Vì không có sự tín nhiệm nhau, chúng ta đã
không thể biến nguồn tài chánh khổng lồ đó thành áp lực
để đòi hỏi nhà cầm quyền Việt Nam đáp ứng những yêu
sách của chúng ta. Nói tóm lại, chúng ta giống như kẻ nắm
trong tay một đống bạc giấy mà đành chịu chết đói, vì
không thể biến đồng tiền thành thực phẩm!
Mới đây tôi nhận khá nhiều email bài tường thuật của Tiến
sĩ Trần An Bài về việc các luật gia đã xua đuổi ông Nguyễn
Hữu Liêm ra khỏi buổi tiệc. Có lẽ người ta tỏ ra hả dạ
vì đã có người hành động quyết liệt đối với kẻ thân
cộng sản? Theo tôi, hành động xua đuổi ông Nguyễn Hữu Liêm
của hội luật gia là hạ sách. Tại sao? Nên nhớ cuộc đấu
tranh của chúng ta là cuộc đấu tranh chính trị, thu phục lòng
người là chính, hoàn toàn khác với cuộc đấu tranh vũ trang.
Ngành Chiến tranh Chính trị của Việt Nam Cộng Hoà thật sáng
suốt khi chọn Nguyễn Trãi là Thánh Tổ. Ngài dạy rằng "Đem
đại nghĩa thắng hung tàn; lấy chí nhân mà thay cường bạo".
Nếu tôi là trưởng ban tổ chức buổi họp mặt luật gia hôm
ấy thì tôi sẽ vui vẻ chào đón người đến với mình và nói
với đương sự rằng "Người có lương tri thì không nên
đứng về phía kẻ bạo hành. Nhà cầm quyền Việt Nam đối
xử với nhân dân còn tệ hại hơn con người đối đãi với
con vật, mà ông Liêm ca tụng tập đoàn thống trị đó, thì
chắc chắn ông Liêm là kẻ mất quân bình tâm trí. Là luật
gia, ông nên đứng vào hàng ngũ của người thấp cổ bé
miệng. Hôm nay, ông Liêm đến dự buổi tiệc của hội luật
gia, tất nhiên ông Liêm đã nhận ra sai lầm của mình". Tôi
bảo đảm rằng chỉ cần nói chừng đó thôi thì ông Liêm đủ
thấm thía. Cách ứng xử cao thượng đầy lòng bao dung sẽ thay
đổi tư duy của ông Liêm. Còn nếu ông Liêm vẫn đi vào con
đường lầm lạc thì đấy không phải là lỗi chúng ta. Các
luật gia là người trí thức thì không nên làm nhục người
trí thức trước đám đông, mà chúng ta vẫn xác lập vị thế
của người trí thức trong xã hội: Đứng về phía kẻ bị áp
bức!
Nhược điểm của phía Chống Cộng là nặng phần cảm tính,
miễn hả hê là khoái chí; cho nên ít khi vận động trí tuệ
để thuyết phục đối thủ. Tuy chỉ là một quân nhân, thuần
túy võ biền, mà trong sự đánh giá của giáo sư Nguyễn Xuân
Vinh thì võ biền thuộc "thành phần không có căn bản học
vấn", nhưng tôi dám thách thức bất cứ nhà lý luận mác-xít
hàng đầu trong nước không đủ khả năng tranh luận với tôi.
Chỉ cần đưa ra thực trạng xã hội Việt Nam ngày nay là bẻ
gãy lý luận của họ một cách dễ dàng. Tôi xin thuật lại cho
anh Hiếu nghe mẩu chuyện sau đây: "Năm 1973 tôi được lệnh
bay ra Lộc Ninh để đón phái đoàn Mặt Trận Giải Phóng Miền
Nam về Sài Gòn, họp trong Uỷ Ban Quân Sự Bốn Bên. Phi cơ đỗ
tại bến đậu cạnh Phi đoàn. Anh thủ trưởng cộng sản khi
bước xuống phi cơ thấy một dọc xe gắn máy, xe Vespa, xe hơi
đậu trước cửa Phi đoàn, liền cất tiếng: "Khéo trình
diễn nhỉ! Phồn vinh giả tạo!". Tôi nhìn vào mặt anh cán
bộ, hỏi: "Anh nói cái gì? Ai trình diễn? Trình diễn cái
gì?" Anh cán bộ không trả lời, hất hàm về phía những
chiếc xe, tôi hiểu ngay, liền lớn tiếng: "Anh nghĩ các anh là
cái thá gì mà chúng tôi phải trình diễn cái phồn vinh giả
tạo?". Nghe tôi lớn tiếng, anh cán bộ đáp với dáng điệu
khinh khỉnh: "Chúng tôi chả là cái thá gì, nhưng chúng tôi
không làm nô lệ đế quốc Mỹ; không đi lính cho Thiệu
Kỳ!". Tôi nghĩ thầm, hôm nay mình phải cho anh cán ngố này
một bài học mới được: "Này, anh hãy mở lỗ tai ra mà nghe
để biết ai là nô lệ đế quốc. "Đả đảo Johnson, đả
đảo Nixon. Anh có giỏi thì hô to đả đảo Staline, đả đảo,
Brezhnev, đả đảo Mao Trạch Đông nghe coi!" Anh cán bộ không
ngờ tôi phản ứng nhanh như thế, mặt anh ta cứ ngớ ra. Tôi
nói tiếp: "Đả đảo Nguyễn văn Thiệu, đả đảo Nguyễn Cao
Kỳ. Anh hãy đả đảo Hồ Chí Minh, đả đảo Lê Duẩn nghe
coi!". Anh cán bộ cộng sản quay lưng bỏ đi một nước.
Trước họng súng của địch mà hai tay tôi bị trói, có thể
tôi im tiếng vì bản năng sinh tồn. Nhưng trên bàn hội nghị,
không đời nào tôi ngán tranh luận với họ, vì tôi tin tôi có
chính nghĩa. Đối với một thiểu số giả danh Chống Cộng ở
hải ngoại để kiếm ăn hoặc kiếm danh, dùng lời lẽ đầu
đường xó chợ thì tôi khinh miệt không thèm đếm xỉa đến,
chứ đâu phải tôi sợ?
Trong bài viết vừa rồi, tôi thúc đẩy người yêu nước phải
tổ chức một Hội Nghị Diên Hồng giống như đã xảy ra
dưới đời Nhà Trần. Hội nghị sẽ đồng thoả thuận nhau
chấp nhận một lá cờ tranh đấu tạm thời cho đến khi chế
độ độc tài toàn trị hiện nay cáo chung. Là người từng đem
xương máu bảo vệ lá Cờ Vàng, tôi hãnh diện nhưng ấp ủ
trong tim lá cờ đó. Tại sao? Thực tế cho ta thấy có những du
sinh Việt Nam biểu tình chống lại sự bành trướng của Trung
Cộng dùng lá Cờ Đỏ thì người quốc gia dù tán thành hành
động của du sinh cũng không thể nào đứng dưới lá Cờ Đỏ.
Ngược lại, những du sinh Việt Nam thấy những cuộc biểu tình
của ta chống lại sự xâm lăng của Trung Cộng cũng ngần ngại
đứng dưới lá Cờ Vàng của ta. Vì thế mà Hội Nghị cần
phải có một lá cờ mới (tạm thời) để những người yêu
nước bảo vệ chủ quyền quốc gia có quá khứ khác nhau vẫn
có thể đứng chung một chiến tuyến. Đó là cách thức chúng
ta tăng sức mạnh lên gấp đôi, mà không ai có thể quy kết cho
nhau cái tội phản động.
Cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn đã hằn lên cơ thể
chúng ta những khối u giống như ung thư. Muốn chữa lành ác
tính của bệnh trạng, chúng ta đành phải chấp nhận đau đớn
để cắt bỏ. Con đường hoà giải hoà hợp dân tộc đầy
dẫy những cam go trước mắt. Cho nên tôi đã nhận mạnh:
"Cần phải có dũng cảm và lòng yêu nước cao độ". Một
người học sinh muốn bước vào ngưỡng cửa Đại học thì
phải cố gắng thi cho đỗ bằng Tú Tài. Nếu muốn cứu nước
khỏi sự bành trướng của kẻ thù truyền kiếp thì phải
thực hiện cho kỳ được sự hoà giải hoà hợp dân tộc để
đi đến đoàn kết toàn diện thì mới có sức mạnh. Nhắc
lại một lần nữa: "Có đoàn kết là có sức mạnh, thì mới
áp lực buộc nhà cầm quyền này phải thực hiện Tự Do Dân
Chủ cho nhân dân Việt Nam để cùng góp sức nhau chống lại
kẻ thù chung.
Tôi là người tin vào thuyết Nhị Nguyên. Trong âm có dương.
Trong bất hạnh, có niềm hạnh phúc. Trong rủi có may. Mất
Miền Nam rơi vào tay cộng sản là bất hạnh; nhưng ngược lại
chưa bao giờ trong lịch sử nước ta có được một đội ngũ
chuyên viên trí thức hùng hậu đến như thế, khiến cho thế
giới phải cảm phục sự thông minh của nòi giống ta. Trung
Cộng giết ngư dân của ta trên biển không những đã làm cho
người quốc gia căm phẫn. Ngay cả Thiếu tướng Nguyễn Trọng
Vĩnh, từng là Đại sứ Việt Nam Cộng Sản ở Bắc Kinh cũng
không nén nổi sự uất ức. Tôi coi đây là cơ hội bằng vàng
để cho những người Việt Nam yêu nước gác bỏ ý thức hệ
"quốc, cộng" để đoàn kết với nhau.
Tôi không đủ uy tín để kêu gọi người dân trong nước
đứng lên lật đổ bạo quyền. Tôi chỉ là Thằng Mõ đi rao
"Mệnh Lệnh" của tiền nhân mà thôi. Nếu ai nghe được
tiếng rao để hành động thì đó điều vạn hạnh cho dân tộc
khốn khổ này. Tôi không bao giờ kêu gọi ai nên hoà giải hoà
hợp dân tộc với kẻ thống trị. Nhưng một ngày nào người
cầm quyền thực lòng chứng tỏ thiện chí hoà giải hoà hợp
dân tộc với nhân dân thì tôi tham gia. Chẳng hạn, họ bằng
lòng cho ta tổ chức một chuyến tàu đi ra Hoàng Sa, Trường Sa
làm lễ cầu siêu cho vong hồn những người con yêu của Tổ
Quốc đã hy sinh mà trên đó có sự hiện diện của những
người lính Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà chiến đấu bảo vệ
lãnh thổ VN năm 1974 và Hải Quân Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa
chống lại Hải Quân Trung Cộng năm 1988 (1) thì tôi hoan nghênh.
Trân trọng chào anh,
Bằng Phong Đặng Văn Âu
hoalong@att.net
________________________
(1) Hải chiến Trường Sa 1988 là tên gọi của cuộc xung đột
trên Biển Đông năm 1988 giữa Hải quân Quân giải phóng Nhân
dân Trung Hoa với Hải quân Nhân dân Việt Nam để chiếm các
đảo thuộc quần đảo Trường Sa vào ngày 14 tháng 3 năm 1988
mà kết quả thắng lợi thuộc về Trung Quốc, phía Việt Nam
mất 3 hải vận hạm của hải quân Việt Nam, 64 thủy binh Việt
Nam đã chết.
© Thông Luận 2010
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/4518), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét