<blockquote>Kính gởi quý vị bài viết "Hãy để Đảng và Nhà  
Nước... khác lo!" của tác giả Hoàng Trường và mong được  
tiếp tay phổ biến.
BBT-RadioCTM</blockquote>
Trong những cuộc biểu tình chống Trung Cộng xâm lược từ 2011  
đến gần đây, sau khi bị xô, đạp, đẩy, và chở về các  
đồn công an, những người biểu tình hầu như luôn luôn nhận  
được một thông điệp từ các "chiến sĩ công an" cấp cao hơn  
với tông điệu bảo ban của những người con trưởng, rằng:  
"Anh/chị bày tỏ lòng yêu nước 1 lần như thế là tốt rồi.  
Bây giờ về nhà, đừng biểu tình nữa. Đây là chuyện lớn,  
phải để cho Đảng và Nhà nước lo."
Lúc đầu, khi nghe câu nói này, người nghe, dù nhiều hay ít,  
cũng có ấn tượng chắc lãnh đạo phải có chủ mưu hay kế  
sách gì đó thì công an mới dám mạnh miệng như thế chứ.  
Thậm chí, khi mới có tin giàn khoan HD981 vào thềm lục địa  
Việt Nam, có nhà dân chủ đã khuyên bà con hãy để cho lãnh  
đạo có thời giờ đối phó đi đã, rồi nếu không thấy gì  
thì người dân hẵng tự phát phản đối. Nghĩa là một chính  
phủ thì dù giỏi hay dở đều phải có kế sách về những  
chuyện như thế, vì vấn nạn Biển Đông kéo dài đã bao năm  
rồi.
Và nhiều người đã chờ ...
Nhưng càng chờ, thì kế sách đâu chẳng thấy, mà người dân  
càng thấy cách hành xử của Đảng và Nhà Nước ta giống y  
như cách hành xử của Liên Xô thời chiến tranh lạnh. Thời  
ấy, những người sống tại các tiểu quốc thuộc Liên Xô,  
đặc biệt là các khoa học gia gốc Do Thái, xin đi sống ở  
nước khác hay ngay cả chỉ đi thăm nước khác, đều bị cấm  
ngặt hoặc bị tống giam ngay. Lý do chính thức Nhà nước Liên  
Xô đưa ra là vì sợ những người này tiết lộ bí mật quốc  
gia. Cả thế giới bên ngoài Liên Xô đều, dù nhiều hay ít, tin  
đó là lý do thật. Mãi đến khi có vài người trốn thoát đi  
được và đặc biệt sau khi Liên Xô sụp đổ, cả thế giới  
mới vỡ lẽ: bí mật lớn nhất của Liên Xô là tình trạng  
trống rỗng đằng sau lớp vỏ nhiều màu sắc trong mọi lãnh  
vực, từ kinh tế đến quân sự đến cả khoa học không gian.
Cũng vậy, cả người Việt và giới quan sát quốc tế đang từ  
từ nhận ra điều bí mật lớn nhất trong đối sách của  
đảng và nhà nước hiện nay là KHÔNG BIẾT LÀM GÌ CẢ. Hay nói  
cho đúng hơn, lãnh đạo đảng thấy con đường nào cũng có  
thể làm lung lay chiếc ghế cai trị của mình nên hay nhất là  
LÃNH ĐẠO CẤP THƯỢNG TẦNG KHÔNG LÀM GÌ CẢ, mà đẩy cho  
cấp tỉnh (như Đà Nẵng), cấp ban ngành (như Hội nghề cá),  
và ngay cả chờ nước khác (như Nhật, Philippin, Australia, Mỹ)  
làm giùm.
Rõ ràng trong suốt nhiều năm qua, lãnh đạo đảng chỉ làm duy  
nhất có một việc là nài nỉ Bắc Kinh qua các cuộc họp song  
phương, với kết quả từng mảng chủ quyền cứ lần lượt  
biến mất: Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, hàng trăm ngàn cây số  
vuông vùng biên giới phiá Bắc bao gồm nhiều cao điểm quân  
sự, rừng biên giới, rừng đầu nguồn, Nóc nhà Đông Dương  
dưới danh nghĩa khai thác bauxite... và trên biển từ đảo đến  
quyền đánh cá đến tài nguyên dưới lòng biển đến hải  
phận,.... Trong lúc đó đất nước ngày càng lệ thuộc Trung  
Cộng ở nhiều mặt khác, từ thực phẩm độc hại lan tràn  
khắp đất nước đe dọa nghiêm trọng sức khoẻ của dân  
chúng, đến các trò thu mua để phá hoại nền nông nghiệp  
Việt Nam, đến tình trạng khuynh loát thị trường đấu thầu  
với tay trong hối lộ tham nhũng,... Điều đã khá rõ hôm nay là  
Bắc Kinh tận dụng các cuộc đàm phán song phương (không cho  
các nước khác ảnh hưởng) để dễ dàng đẩy tới liên tục  
kế hoạch xâm lược tiệm tiến. Còn Hà Nội vì không biết  
làm gì khác và quá tin vào 16 chữ vàng nên cứ mỗi lần thấy  
bước xâm lược mới thì lại la toáng lên yêu cầu ngồi  
xuống... đàm phán song phương. Lãnh đạo Tàu lại chậm rãi,  
mỉm cười ngồi xuống đàm phán. Thế là lãnh đạo ta lại an  
tâm.
Tại điểm này, có lẽ cũng cần nói thêm về mấy cái tàu  
ngầm Kilo mà cách đây không lâu báo chí đưa tin là để phòng  
thủ chống Trung Cộng. Nhìn cái giá 2 tỉ mỹ kim và bức hình  
chụp cảnh Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đến thăm tàu, nhiều  
người đã ái ngại lo âu: "Bên trong còn loang lổ, rỉ sét như  
thế thì vỏ tàu còn rệu rạo đến thế nào nữa? Không lẽ  
đây chỉ là lập lại vụ mua tàu chiến phế thải của  
Ukraine?"
Nỗi lo âu này nay đang hiện rõ là thực tế. Đã có chỉ dấu  
các tàu ngầm này chẳng khá gì hơn cái ụ nổi của Vinalines -  
cái ụ đã góp phần tạo bản án tử hình của ông Dương Chí  
Dũng. Có người còn gọi đấy là 2 cái tàu "chìm" Kilo - vì đã  
"ngầm" quá lâu và không trồi lên nữa.
Cũng có dòng phân tích sâu hơn cho rằng lãnh đạo Việt Nam  
không có ý định mua tàu ngầm để hù Bắc Kinh vì chính Bắc  
Kinh cho mượn ngoại tệ để mua. Lãnh đạo VN cũng biết là  
Bắc Kinh, với tay chân len lỏi trong guồng máy quân đội, dư  
biết về tình trạng của 2 cái ụ "không nổi" này. Do đó, 2  
vũ khí tuyên truyền rỉ sét giá 2 tỉ mỹ kim này chỉ dành  
riêng cho người dân Việt Nam.
Nhưng điều mà nhiều người cho là ác độc khi lãnh đạo  
đảng cứ hô hào, thúc đẩy ngư dân tay không ra khơi "bám  
biển" như thể đảng rất thiết tha với chủ quyền hải phận  
tổ quốc. Khi những người Việt can đảm này bị đủ loại  
tàu thuyền của Trung Cộng đâm, bắn, đánh thì không thấy  
bóng dáng hải quân Việt Nam đâu cả. Khi họ bị Trung Cộng  
bắt giữ như 6 ngư dân vào khoảng đầu tháng 7/2014, người  
phát ngôn Bộ Ngoại Giao lại phán một câu rồi toàn ban lãnh  
đạo đảng chỉ biết đứng nhìn. Nhưng khi có người nào  
thoát chết về đến bờ, lãnh đạo lại đến phát bằng khen  
rồi khuyến khích bà con nên noi gương họ ra khơi "bám biển".  
Trong khi đó, Hải quân Việt Nam không những kiên quyết "bám  
bờ" hiện giờ mà Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh còn  
hứa trong tương lai cũng sẽ tiếp tục "bám bờ" như vậy, qua  
lời tuyên bố tại Sangri-La rằng chính phủ của ông xem chuyện  
tại Biển Đông, bao gồm từ việc đặt giàn khoan đến giết,  
bắt ngư dân Việt Nam, chỉ là chuyện lục đục nhỏ trong gia  
đình. Nghĩa là không đáng cho hải quân Việt Nam can dự vào.
Với khả năng quân sự quá yếu kém sau giấc ngủ dài với  
lời ru "16 chữ vàng và 4 tốt" đó, thế giới cũng rất ngạc  
nhiên khi thấy lãnh đạo Việt Nam từ chối mọi cách chống  
xâm lược khác. Cho đến nay, nếu tổng hợp các điểm chính  
trong đối sách mà lãnh đạo đảng đã tuyên bố, người ta  
chỉ thấy: (1) Quyết không kiện TQ ra tòa án quốc tế; (2)  
Quyết không liên minh với ai để phòng thủ chung Biển Đông;  
(3) Quyết chỉ đàm phán song phương với TQ như đã làm bao năm  
qua. Cả 3 cái "quyết" trên cột lại trở thành QUYẾT KHÔNG LÀM  
GÌ HẾT. Và kinh người hơn nữa, 3 quyết đó rất đúng với  
chỉ thị "4 không được" do Bắc Kinh tung ra ngay trước khi sứ  
giả Dương Kiết Trì đến bảo ban các lãnh đạo Việt Nam,  
những người mà họ thẳng thừng gọi là mấy đứa con hoang  
đàng.
Thế là các lãnh đạo cao nhất, tứ trụ, sau một thời gian  
dài im lặng, nay chỉ nói chứ không dám ra văn bản; chỉ nói  
nho nhỏ với vài tổ cử tri chứ không dám dùng các diễn đàn  
quốc gia; và cũng chỉ nói những câu bâng quơ để ai muốn  
diễn dịch sao cũng được. Ông Nguyễn Tấn Dũng, sau câu nói  
mạnh tại Philippines đã vội ôm thắm thiết Dương Khiết Trì  
để tạ tội và từ đó đến nay không dám nói thêm gì nữa.  
Trong khi đó, báo đài hết lời khen ngợi đó là chính sách  
kiềm chế, khôn ngoan, dũng cảm, linh hoạt, yêu hòa bình, v.v.
Chỉ có một việc có vẻ lãnh đạo đảng nhanh chóng làm ngay  
là các khóa học tập cho tập thể đảng viên. Để trấn an  
nội bộ và để biện minh cho kế sách QUYẾT KHÔNG LÀM GÌ HẾT  
kể trên, lãnh đạo nay muốn thuyết phục cả đảng hãy cùng  
sợ Bắc Kinh để sống còn. Các giảng viên nói rất thẳng  
thừng: (1) Đụng trận với Trung Quốc là thua; (2) Phải sợ  
Trung Quốc thì mới giữ được chế độ; (3) Mỹ mới là kẻ  
thù lâu dài; còn Trung Quốc tuy có khó khăn trước mắt nhưng  
vẫn là đồng minh dài lâu.
Một vài cán bộ cao cấp còn thố lộ riêng với gia đình rằng  
thế hệ lãnh đạo đảng hiện nay than thở họ bị trói tay vì  
những ký kết của các thế hệ lãnh đạo trước suốt từ  
Hội Nghị Thành Đô 1990 đến những năm gần đây. Và nay họ  
không thể làm gì khác ngoài việc thực thi những ký kết đó.
Hậu quả đau đớn là nay ngay cả việc Quốc Hội Việt Nam ra  
một nghị quyết chính thức về tình trạng xâm lấn của Bắc  
Kinh tại Biển Đông, lãnh đạo đảng cũng không dám làm vì  
sợ Bắc Kinh nổi giận. Chỉ khi Quốc Hội Nhật, Thủ tướng  
Úc, và Quốc Hội Mỹ ra nghị quyết, tuyên bố phản đối hành  
vi ngược ngạo của Bắc Kinh, thì báo đài Việt Nam mới dám in  
và vỗ tay.
Có lẽ đã đến lúc Ban Tuyên Giáo nên yêu cầu công an điều  
chỉnh thông điệp cho chính xác khi dạy dỗ những người biểu  
tình yêu nước: "Anh/chị bày tỏ lòng yêu nước 1 lần như  
thế là tốt rồi. Bây giờ về nhà, đừng biểu tình nữa.  
Đây là chuyện lớn, phải để cho Đảng và Nhà nước... khác  
lo!" ./.
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận  
(https://www.danluan.org/tin-tuc/20140713/hoang-truong-hay-de-dang-va-nha-nuoc-khac-lo),  
một số đường liên kết và hình ảnh có thể sai lệch. Mời  
độc giả ghé thăm Dân Luận để xem bài viết hoàn chỉnh. Dân  
Luận có thể bị chặn tường lửa ở Việt Nam, xin đọc  
hướng dẫn cách vượt tường lửa tại đây  
(http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây  
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)  
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress  
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),  
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp  
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để  
gửi bài viết cho Dân Luận!
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét