Nói tới <em>"lai quần"</em>, là nhìn xuống. Chỉ có dân đen  
nghía xuống với nhau. Mấy thằng trên cao, đíu nhìn xuống bao  
giờ. Tung hô như vẹt <em>"lai quần anh hùng, anh hùng lai  
quần"</em>, trong đầu thì tính toán còn lại cái <em>"lai  
quần"</em> khoắng mẹ cho xong. Thế là <em>"lai quần"</em> bị  
hành hạ điêu đứng từ trên bờ xuống tới ruộng, từ quê ra  
đến phố. Dù <em>"lai quần"</em> sống lên lão làng đã thành  
huyền thoại. Ở trong hội <em>"huyền thoại"</em> là bảnh tỏn  
lắm chứ giỡn sao. Như huyền thoại cáo khô, huyền thoại bà  
mẹ Việt Nam anh hùng, huyền thoại thánh, huyền thoại chiến  
sĩ anh hùng, huyền thoại bách chiến bách thắng của đảng  
cộng sản Việt Nam, huyền thoại tình hữu nghị Việt-Trung...  
là lá chắn của bộ mặt chế độ.
<em>"Còn cái lai quần cũng đánh"</em> là câu nói của Út -  
Tịch, chiến sĩ "gái" kiên cường được kết nạp vào đảng  
nhân dân cách mạng miền Nam, do lập được nhiều chiến công.  
Tôi ấn tượng với chiến công <em>"nhiều lần đưa bộ đội  
vào diệt bót <strong>lấy súng không tốn một viên  
đạn</strong>"</em>. Hoan hô huyền thoại <em>"lai quần"</em> Út -  
Tịch. Lần cà phê cà pháo, nghe anh em giang hồ đồn đại,  
người dân sống ở Cầu Kè - quê thím <em>"lai quần"</em> - nói  
thím Út rất mê đánh bài. Câu nói <em>"Còn cái lai quần cũng  
đánh"</em>, không liên quan tới chuyện đánh giặc mà nói tới  
vụ đánh bài. Còn thằng Hiển ngọng - quý tử của thím Út -  
có mở quán bia ôm đối diện với nghĩa trang của <em>"má  
nó"</em>. Úi trời, má đánh con ôm, con hơn má là nhà có phúc.  
Cố lên Hiển ngọng. Tin đồn nghe chơi cho vui.
<em>"Còn cái lai quần cũng đánh"</em>, cống hiến và hy sinh. Sẽ  
được vinh danh thành <em>"bà mẹ Việt Nam anh hùng"</em> hay  
được phong tặng <em>"gia đình liệt sĩ"</em>. Lão Trịnh một  
lần đi thăm nhà bảo tàng ở Quảng Bình, nhìn thấy bức tranh  
mẹ  Suốt liền liền đẻ ra <em>"Huyền thoại mẹ"</em>. Mẹ  
huyền thoại dầm mưa quài. Dầm mưa canh con ngủ, canh hầm, canh  
bước quân thù. Lần nào mẹ về cũng đứng dưới mưa. Cho  
ướt tới bến. Còn người mẹ Bàn Cờ của nhà thơ Kim Ngân,  
lúc chuyền cơm qua vách cấm cũng ngay chóc khi ngoài trời đổ  
mưa. Mưa với mẹ, mẹ với mưa, cha nội này phán chắc cú,  
giặc đợi chết từng giờ. Những người mẹ Bàn Cờ năm xưa,  
có người đã mất, có người giờ mắt mỏi lưng còng tóc  
bạc phơ. Còn bươn chải mưu sinh bên lề chợ, vài trái chanh,  
nhúm ớt, mớ hành. Ngồi bệt dưới đất, cái <em>"lai  
quần"</em> nhăn nhúm  cong queo bạc màu như đời mẹ úa, nước  
mắt rưới cơm. Chén cơm nghĩa tình trong một ngày mưa hay hình  
dáng mẹ về đứng dưới mưa che đàn con ngủ, dễ lay động  
lòng người, rất <em>"đẹp"</em> trong câu thơ lời nhạc, thắm  
đỏ con đường cách mạng.
<img src="http://www.danluan.org/files/u23/cuopdanoan.jpg" width="600"  
height="445" alt="cuopdanoan.jpg" />
<center><em>Ngày xưa nổ vang trời "Còn cái lai quần cũng đánh",
Ngày nay sự thật phũ phàng "Còn cái lai quần cũng  
cướp!"</em></center>
Tôi không có ý xúc phạm gì đâu, càng nói thêm chua chát khi  
trong trí hiện ra hình ảnh những người dân oan khốn khổ. Có  
những gia đình bị cướp đất, bàn thờ liệt sĩ còn đó,  
giấy chứng nhận bà mẹ Việt Nam anh hùng còn đó. Trong hàng  
ngũ dân oan, cũng có những người dân quê tay lấm chân bùn,  
cả đời bám đất bám ruộng. Bị chính quyền cướp trắng,  
đẩy dân vào tình cảnh <em>"sống dở chết dở"</em>, không nhà  
không việc, hó hé phản kháng là đi tù. Những thân phận dân  
oan, phần nhiều là người già, ngày đêm dãi nắng dầm mưa,  
ăn đói ngủ vỉa hè, ốm lòi xương sườn giơ xương sống.  
Những đôi bàn tay từng chôn xác người thân, xóa dấu vết con  
về, được chế độ cộng sản ca tụng lên tận mây xanh. Cũng  
có những đôi bàn tay, đóng từng đồng tiền thuế tẩm đầy  
mồ hôi nước mắt, nuôi dưỡng chính cái hệ thống đang  
cướp tài sản của mình. Gia tài còn lại trong đôi bàn tay run,  
là hàng chữ kêu oan <em>"Độc lập tự do - Nằm co vệ đường  
- Mất đất mất nhà"</em>. Những đôi mắt tuyệt vọng.  Chờ  
công lý? Hai chữ công lý bị mớ <em>"luật rừng rú"</em> của  
lũ cướp nuốt chửng mất. Những ngày cuối đời không chốn  
dung thân, không cần đứng dưới mưa, đời những bà mẹ anh  
hùng, đời những người dân quê đã ướt như chuột lột.  
Với thân phận người mẹ đi qua chiến tranh, hay trong thân  
phận người mẹ dân oan trong thời bình. Hai chữ huyền thoại  
là một sự mỉa mai vô cùng. Danh hiệu bà mẹ anh hùng trở nên  
kịch cỡm nhố nhăng.
Trên những trang bờ lốc lề phải, hình ảnh những người dân  
oan sẽ nhận thêm những cú tát vỡ mặt, những cú đạp xuống  
tận bùn đen. Trên khúc quanh lịch sử tang thương, có những  
người phụ nữ <em>"còn cái lai quần cũng đánh"</em> được ca  
ngợi, thì cũng có những người phụ nữ lặn lội thân cò  
thăm nuôi con, thăm nuôi chồng ở những trại tù cải tạo.  
Những người phụ nữ chết khô trên những vùng đất kinh tế  
mới, những người phụ nữ chết gục ngoài biển khơi, những  
người phụ nữ lạc loài trên đất khách. <em>Nào là, lãnh  
tiền của bọn <em>"rân chủ"</em> nhằm bôi nhọ chính quyền  
nhân dân. Tụ tập đông người nhằm phá hoại gây mất trật  
tự. Người phản đối có hành động cởi truồng là vi phạm  
thuần phong mỹ tục. Phụ nữ gì mà cởi truồng! Thật là bỉ  
ổi không biết nhục nhã để đạt mục đích. Cởi mà đòi  
được công bằng thì ai cũng cởi hết (công an lột quần phụ  
nữ thì đíu nghe đứa nào chửi). Bọn thế lực thù địch  
lợi dụng người thiếu hiểu biết thuê tiền để chống phá  
nhà nước, các chiến sĩ công an rất đau đầu khi phải đối  
mặt và xử lý những trường hợp này...</em> Không thấy một  
lời đồng cảm nào. Thành phần này rất đông, phần nhiều là  
người trẻ. Đây là sự thật, một sự thật không lấy gì  
làm vui. Đối diện những suy nghĩ khác biệt với tôi, nỗi  
buồn đặc quánh cổ. Họ đang chửi ai? Những người dân nghèo  
khổ, tay không tấc sắt trước bạo lực đàn áp, trước  
những thằng ăn cướp chà đạp lên quyền con người, đái vào  
luật pháp. Đòi lại đất đòi lại nhà đã bị cướp trong  
sự tuyệt vọng. Những người có công với cách mạng <em>"còn  
cái lai quần cũng đánh"</em> góp phần đúc nên chế độ này,  
mà những người trẻ đó đang ra sức bảo vệ. Bảo vệ con  
người mới là quan trọng, dân không giàu lấy đâu nước  
mạnh. Chế độ độc tài này nó cướp ráo, chúng nó sa hoa  
thụ hưởng, dân nghèo có miếng đất dung thân cũng không còn.  
Chị em phụ nữ nào nhất quyết giữ chặt cái <em>"lai  
quần"</em> chúng nó cũng áp bức tới đường cùng, sự đè nén  
vỡ tung ép dân tô hô luôn. Chúng nó không thèm biết đến sự  
tồn tại của những con người vất vưởng đáng thương này.  
Nói gì thì nói, truyền thông tuyên truyền của nhà nước, hệ  
thống giáo dục của chế độ, sự tiếp tay của văn nô bồi  
bút ít nhiều cũng thành công trong việc định hướng. Thà mất  
tất cả chứ quyết không mất cáo khô mất đảng. Đã thành  
công trong sự kích động căm thù tới <em>"phản động"</em>  
với <em>"thế lực thù địch"</em>, cho là thành phần nguy hiểm  
cần cảnh giác.
Đất nước không của riêng ai. Biết bao thế hệ đổ xương  
máu để gìn giữ. Ai cho phép lũ mọt sâu có quyền cắt đất  
cắt rừng cắt biển đem bán đem dâng cho tầu cộng? Lũ bán  
nước có chui ống cống ngàn lần cũng chưa hết tội. Tôi  
không tin được những lời yêu nước từ mồm của chúng nó.  
Tại sao phải tin từ lũ nói một đàng luôn có hành động  
ngược lại. Nhìn thằng Ếch uốn éo nhỏ giọng <em>"<strong>Yêu  
cầu</strong> Trung Quốc không tái diễn giàn khoan trái phép"</em>  
đã chán. Đừng xạo ke đi mầy, tuồng cũ diễn hoài. Năm 2009,  
chúng mầy cũng nói <em>"<strong>Đề nghị</strong> Trung Quốc  
không cản trở ngư dân"</em>. Thằng tầu cộng đáp lại bằng  
hành động tiếp tục rượt đuổi, đâm tàu, bắt giữ, giết  
hại ngư dân. Tầu cộng còn bố láo ra lệnh cấm ngư dân đánh  
cá trong lãnh hải Việt Nam. Mỗi ngày giặc tầu càng thêm lấn  
sâu càng thêm ngang ngược. Chúng mầy chỉ biết đề nghị qua  
tới yêu cầu cho có lệ, màu mè làm chó gì hả?
Đảng cướp chúng mầy không lo đối phó với tầu cộng, không  
minh bạch chân thật trong mối quan hệ với dân. Cho dân biết  
tình hình thực tế đang đối diện với giặc tầu nguy hiểm  
như nào, chia sẻ với dân cần đương đầu ra sao khi đất  
nước bị xâm chiếm. Đứng về phía dân, ủng hộ dân chống  
ngoại xâm. Đặt quyền lợi tổ quốc lên trên hết. Thói tệ  
bạc vô nhân của chúng nó chính là sự che dấu thông tin, bóp  
méo uốn nắn sự thật, luôn nói tốt cho chính thằng giặc xâm  
lăng đất nước. Khiến ngư dân không biết mà bị giết hại.  
Phần nhiều người dân hồn nhiên vui chơi, không nghĩ không lo  
hiểm họa trước mắt. Mặt khác, chúng nó chăm chỉ cướp  
đất dân nghèo, siêng năng bắt bỏ tù dân vì tội xuống  
đường chống ông cố <strong>lạ</strong> của chúng nó, khuyến  
khích ngư dân ra biển mặc kệ sống chết. Đảng thúi này  
không xứng đáng nắm vận mệnh quốc gia, chúng nó rất xem  
thường trách nhiệm gánh vác. Đất nước trở thành món mồi  
riêng tư béo bở, tham nhũng thành quốc nạn, tệ nạn quan liêu  
bóc lột lan tràn, bạo lực lên ngôi, bán nước cho giặc. Nhìn  
kỹ từng hoạt động của đảng thúi này trong thập niên trở  
lại, chúng nó không bao giờ thoát khỏi được áp lực từ  
Trung cộng. Chúng nó chọn lựa vâng lời và phục tùng. Càng duy  
trì tình trạng cũ chỉ có mất và mất nữa. Từ từ mất và  
mất sạch. Phải xoá sổ đảng cộng sản độc tài VietNam.  
Chế độ này còn tồn tại thì không bao giờ có thể đánh  
đuổi được tầu cộng hiểm ác hầu bảo vệ đất nước, vì  
chính chúng nó để yên cho ngoại xâm lấn chiếm. Muốn quốc  
tế tôn trọng Việt Nam như nào, hiểu về Việt Nam như nào? Khi  
thấy thằng xâm chiếm với thằng lải nhải chủ quyền bằng  
mồm bắt tay nhau thắm thiết, thằng <em>"bị"</em> xâm chiếm  
còn vác đít qua chầu thiên triều quài. Khi thấy hình ảnh  
từng người dân lành vô tù vì bày tỏ lòng yêu nước khi lên  
tiếng về chủ quyền. Quan điểm của tôi, không thể trông  
chờ gì vào giải pháp yếu hèn chỉ biết đề nghị với yêu  
cầu bằng mồm từ bè lũ bán nước này.
Sẽ không bao giờ có hạnh phúc ấm no thật sự khi đêm ngày  
vẫn còn những tiếng khóc oan khiên, những ta thán đói nghèo,  
những hoàn cảnh oan ức của dân lành trải dài suốt mọi  
miền đất nước. Không bao giờ có độc lập tự do dân chủ  
đúng nghĩa khi quyền con người bị chà đạp hôm nay, dân tộc  
lầm than hôm nay, đất nước lâm nguy hôm nay. Trên khúc quanh  
lịch sử tang thương, có những người phụ nữ <em>"còn cái lai  
quần cũng đánh"</em> được ca ngợi thì cũng có những người  
phụ nữ chết khô trên những vùng đất kinh tế mới, những  
người phụ nữ chết gục ngoài biển khơi, những người phụ  
nữ lạc loài trên đất khách. Lịch sử chân thật nhất không  
vì thánh cho nhiều, huyền thoại cho nhiều, lăng tẩm cho nhiều,  
tượng đài cho nhiều, anh hùng cho nhiều, liệt sĩ cho nhiều,  
<em>"còn cái lai quần cũng đánh"</em> cho nhiều (điều duy nhất  
chỉ Việt Nam mới có), mà là từng số phận con người, lương  
tri mỗi con người mới làm nên lịch sử chân thật nhất.
Phía sau thành trì cánh mạng vinh quang ẩn chứa bịp bợm, tráo  
trở, vô nhân, bán nước. Mặt trái của huyền thoại <em>"bà  
mẹ Việt Nam anh hùng"</em> là những mảnh đời cùng cực,  
những thân phận lưu vong trên chính quê hương mình. Chế độ  
độc tài cộng sản thể hiện sự đớn hèn với giặc ác với  
dân suốt bấy lâu nay. <strong>ĐCSVN đi chết đi</strong>.
Lừa bịp, cướp từ cái <em>"lai quần"</em> của đàn bà. ĐM,  
mắc ói.
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận  
(https://www.danluan.org/tin-tuc/20140719/govapha-huyen-thoai-cai-lai-quan),  
một số đường liên kết và hình ảnh có thể sai lệch. Mời  
độc giả ghé thăm Dân Luận để xem bài viết hoàn chỉnh. Dân  
Luận có thể bị chặn tường lửa ở Việt Nam, xin đọc  
hướng dẫn cách vượt tường lửa tại đây  
(http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây  
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)  
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress  
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),  
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp  
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để  
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét