Góc nhìn giới trẻ: Moonie Mun - Tôi sẽ không bao giờ đi qua tuổi mới lớn

<center><img
src="http://georginahart.com/wp-content/uploads/2010/06/Forever-Young-81cm-x-153cm.jpg"
width="560" /></center>

Một buổi chiều nọ, tôi nói điều này với một người bạn.

Có những trải nghiệm tôi đã nếm bao nhiêu lần rồi, tôi
vẫn muốn nếm trải lại, cứ như thể tất cả những tò mò,
hiếu kì và hồi hộp trước thế giới không bao giờ biến
mất. Và tất nhiên, cả sự dại dột, bốc đồng và cả tin.

Từ lúc đi chơi về, tôi đã viết dễ phải đến mấy chục
trang giấy về những cảm xúc tôi đã trải qua trong thời gian
đi. Phần lớn trong số đó không liên quan gì đến nơi tôi
đến chơi. Quãng thời gian đi ấy, tôi bỗng nhiên có quá
nhiều thời gian trống. Tôi đứng đợi tàu nhiều, tôi ngồi
tàu nhiều, ngồi xe ô tô nhiều, đi bộ nhiều. Tôi nhận ra lâu
lắm rồi tới mới được nghĩ, và lâu lắm rồi, tôi mới có
thời gian để suy nghĩ, về mình, sự tồn tại của mình, ý
nghĩa của những gì mình đã làm, và sự lười biếng và cũng
như phí hoài mình luôn tự thấy mà chưa bao giờ vượt qua
được, giờ phải vượt qua bằng cách nào…

Tôi quá cảnh ở sân bay Phố Đông. Nhìn ra ngoài, bầu trời ở
Thượng Hải buồn rũ rượi. Thiết kế của tòa nhà sân bay
cũng y như cách con người ở đây đối xử với hành khách,
hàng trăm mũi tên đang lao xuống. Và khi ấy, tôi nói với mình:
This is the end of everything. Cái everything ấy, tất nhiên không
phải là "everything" theo nghĩa đen. Nó chỉ là cái kết của
những gì tốt đẹp nhất mà tôi, bằng mọi cách, đã đấu
tranh với chính mình để giữ lại trong một mối quan hệ.
Đến một ngày, tôi ngừng, và tôi để nó đi mất.

Chúng ta thường vẫn hay nghe nói, người ta sẽ không biết quý
trọng những gì mình có, cho đến khi nó mất đi. Nhưng thực
ra, điều ấy không có nghĩa rằng, chúng ta sẽ quý trọng nó,
kể cả khi nó đã mất đi. Ta sẽ quý trọng điều ta quý
trọng, nhưng không phải lúc nào điều ấy cũng đáng được
quý trọng. Trong cuộc đời mỗi người, có quá nhiều thứ
để người ta phải quý, và ta buộc phải chọn, hoặc bản
năng của ta chọn. Đôi khi, học được cách chấp nhận điều
ấy cũng khá nhiều mệt mỏi.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn ta sẽ hối tiếc, đó là
tuổi trẻ.
Tôi bảo với bạn: "Tớ có cảm tưởng tớ sẽ không bao giờ
đi qua tuổi mới lớn." Thế nhưng đó chưa hẳn là một lời
than thở. Nhiều khi tôi cảm thấy mình quanh quẩn mãi với
những điều mà các bạn tôi đã trả lời được từ lâu.
Phần lớn lúc khác, tôi thấy việc mình bị kẹt lại ở tuổi
mới lớn cho tôi sự miễn nhiễm với cảm giác về sự kết
thúc. Tôi hiếm khi nào có cảm giác đây là lần cuối cùng tôi
làm việc nào đó, kể cả việc nói lời từ biệt.

Và tất nhiên, tuổi trẻ cho ta cảm hứng để kiếm tìm. Tôi
nghĩ cảm giác chúng ta tìm bản thân mình qua việc đọc một ai
đó, nghe một ai đó, học với ai đó hay bằng việc yêu một ai
đó, ngủ với một ai đó… là một thứ quá phổ quát, đến
nỗi nhiều khi tôi tự hỏi, làm thế nào để thoát ra khỏi
việc này đây?

Tôi vẫn nhớ, cảm giác khi xem bộ phim rất cù lần và mệt
mỏi về tuổi trẻ tên là Plum Blossom – nghe cái tên là đã
biết nó nói về tuổi trẻ (và dù nó cù lần như thế, nhưng
nó không hợp với các em còn bé tuổi đâu). Bạn tôi khi ấy
nói: "Này, tại sao con người lại phải đi qua tuổi trẻ một
cách mệt mỏi như thế nhỉ?". 6 năm sau khi xem bộ phim ấy,
tôi đã quên hầu hết các chi tiết về nó. Tôi chỉ nhớ chi
tiết cuối cùng y hệt như Rừng Nauy, chàng trai kia đi lạc
đường mãi, cuối cùng nhấc điện thoại lên gọi về cho cô
gái vẫn chờ chàng ta quay trở lại, với sự ương bướng kì
cục của mình. Thế nhưng, tôi nhận ra rằng hầu hết chúng ta
sẽ không gọi cho người ta muốn gọi vào khoảnh khắc tuổi
trẻ kết thúc. Và hầu hết những người chờ rồi sẽ không
chờ nữa.

Khi nói với bạn về chuyện tuổi mới lớn của tôi sẽ không
bao giờ qua, tôi lại nhớ về chi tiết chiếc điện thoại ấy.
Và tôi muốn nói với bạn rằng sự gặp gỡ chúng ta đây, hay
sự gặp gỡ của chúng ta với bất kì ai, luôn là sự tìm
kiếm vô vọng chính mình qua một người khác. Những cuộc trò
chuyện giữa chúng ta sẽ luôn là cuộc trò chuyện với chính
mình cho đến bất tận.

Tuy vậy, tôi không nói với bạn tôi những gì đang trôi qua
trong đầu tôi lúc ấy, vì tôi muốn kéo ngược mình ra khỏi
cuộc tìm kiếm của tất cả mọi người. Và khi ấy, tôi thấy
mình già đi.

Sự không nói, sự không ám ảnh, sự thản nhiên bất chấp
mọi thứ đổ vỡ trong lòng mình, là dấu hiệu mình già đi.
Điều ấy, nhiều khi cũng buồn lắm, chứ chẳng phải đùa
đâu.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(https://www.danluan.org/tin-tuc/20140502/goc-nhin-gioi-tre-moonie-mun-toi-se-khong-bao-gio-di-qua-tuoi-moi-lon),
một số đường liên kết và hình ảnh có thể sai lệch. Mời
độc giả ghé thăm Dân Luận để xem bài viết hoàn chỉnh. Dân
Luận có thể bị chặn tường lửa ở Việt Nam, xin đọc
hướng dẫn cách vượt tường lửa tại đây
(http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét