Nguyễn Trọng Tạo - Nghĩ về lòng yêu nước sau sự kiện biểu tình

1. Sự kiện biểu tình phản đối Trung Quốc xâm phạm lãnh
hải, cắt cáp thăm dò dầu khí và khủng bố ngư dân Việt Nam
đánh bắt cá trên biển chủ quyền của Việt Nam đã khiến
báo chí rộ lên những phát ngôn về LÒNG YÊU NƯỚC. Ở thời
điểm này, lòng yêu nước được đem ra mổ xẻ và xem ra mỗi
người đều có cách "mổ" riêng của mình.

Những người tham gia biểu tình cho rằng, đó là cách thể
hiện tức thì lòng yêu nước khi chủ quyền lãnh hải, lãnh
thổ của Tổ quốc bị nước ngoài xâm phạm, là cách làm
"ngoại giao nhân dân" mà Đảng đã từng vận dụng trong các
cuộc đấu tranh chính trị trước đây. Điều đó là hiển
nhiên, đến nỗi lực lương Công an bảo vệ bình an cho xã hội
cũng khẳng định một cách đanh thép qua tuyên bố của Trung
tướng Nguyễn Đức Nhanh – Giám đốc công an Hà Nội: "Đây
là những cuộc biểu tình yêu nước". Đó là cách nhìn thẳng
vào bản chất của vấn đề, được dân ủng hộ. Nhiều
người khác cũng phát ngôn trên báo, mạng xã hội khâm phục
tinh thần yêu nước của người dân tham gia biểu tình.

Nhưng từ sau khi UBND TP Hà Nội có thông báo yêu cầu chấm dứt
các cuộc biểu tình thì đài báo đã làm dấy lên một phong
trào phê phán và nghi ngờ lòng yêu nước của người dân biểu
tình. Nhiều người cho rằng, yêu nước là phải làm việc vì
nước chứ không phải là đi biểu tình hô hét phản đối (TQ
gây hấn), dễ bị bọn phản động kích động, xúi dục.

"Yêu nước là phải làm việc vì nước", đúng vậy, nhưng
làm việc gì và làm như thế nào thì có trăm nghìn sự khác
nhau tùy vào công việc và khả năng của mỗi người. Nhưng
dùng cái định nghĩa chung chung ấy để nhằm phê phán người
biểu tình lại là phiến diện và cực đoan. Bởi người biểu
tình không phải ngày nào cũng đi biểu tình như một nghề
chuyên nghiệp, mà họ chỉ dành ngày nghỉ của mình để thể
hiện lòng yêu nước khi có vấn đề bức xúc chung của đất
nước. Họ là người dân lao đông, là nhân sĩ, trí thức, là
thanh niên, học sinh hay cựu chiến binh… Họ đã và đang làm
công việc hàng ngày của mình vì đất nước đó thôi. Vậy
thì phải coi họ là những người "hai lần yêu nước" mới
phải.

Tôi đến một số nước, thấy nhiều cuộc biểu tình rất ôn
hòa như biểu tình đòi tăng lương, biểu tình phản đối xâm
hại môi trường, biểu tình phản đối một chính sách chưa
phù hợp nào đó của chính quyền… Lúc đầu tôi thấy lạ,
sau thì thấy đó là một nét đẹp mà luật pháp của họ cho
phép và bảo vệ. Chả có gì là xấu, là mất trật tự công
cộng cả. Nếu chúng ta nhìn đúng bản chất biểu tình vừa qua
như Trung tướng Nhanh, thì chúng ta cũng ủng hộ và bảo vệ
biểu tình thôi.

Vậy thì lòng yêu nước có tội gì mà phỉ báng? Tôi nghĩ
những người phỉ báng lòng yêu nước của người khác, cũng
có nghĩa là đang phỉ báng quyền lợi và nghĩa vụ của chính
mình.

<center><img
src="http://danluan.org/files/u1/sub02/clip_image002%5B4%5D_0.jpg"
width="471" height="314" alt="clip_image002[4]_0.jpg" /></center>
<center><em>"Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam!"</em></center>

2. Hệ thống truyền thông Trung Quốc lợi dụng việc CAVN ngăn
chặn bắt người biểu tình để xuyên tạc bản chất của các
cuộc biểu tình phản đối họ. Đó là thuật tuyên truyền
xảo trá truyền thống của ông bạn láng giềng. Họ nói rằng,
thực chất những cuộc biểu tình đó là chống chính quyền VN
chứ không phải chống TQ. Thật là một sự xuyên tạc trắng
trợn, ngược lại với nhận định chân thành và chính xác
của Giám đốc CAHN. Họ nói vậy để che chắn cho âm mưu đen
tối của họ mà nhân dân và chính quyền VN đã vạch mặt chỉ
tên bằng tuyên bố của Bộ Ngoại giao và những cuộc biểu
tình phản đối những hành động TQ xâm phạm chủ quyền VN.
Nhưng sự xuyên tạc của họ khi nói cuộc biểu tình đó là
"chống chính quyền VN" cũng khiến cho đôi người lúng túng,
nghi ngờ và cuối cùng là quay lại chống lại lòng yêu nước
của dân biểu tình. Đó là thắng lợi của xảo thuật tuyên
truyền xuyên tạc của TQ.

Một lúng túng và nghi ngờ nữa là đằng sau những cuộc biểu
tình đó có sự xúi dục kích động của bọn phản động trong
và ngoài nước, mà cụ thể là đảng Việt Tân. Chưa thấy CA
công bố bằng chứng về các đảng phái phản động này tác
động vào các cuộc biểu tình như thế nào. Nhưng có thể đó
cũng là một sự cảnh giác, phòng xa không thừa; nhưng khi chưa
có điều đó xảy ra thì vô tình đã xúc phạm vào lòng yêu
nước tự nguyện của người dân. Điều này phải hết sức
thận trọng, thì mới tạo ra được sức mạnh yêu nước của
khối đại đoàn kết toàn dân. Nếu cứ cãi nhau mãi về lòng
yêu nước, thì vô tình lại gây chia rẽ, làm giảm sức mạnh
tự thân của dân tộc vốn có truyền thống yêu nước từ
nghìn xưa.

Sự lúng túng, thiếu minh triết về các vấn đề xã hội nóng
hổi dễ dẫn đến các nhận định trái ngược về hiện
tượng và bản chất sự việc. Và theo tôi, điều đó đã xảy
ra: 10 cuộc biểu tình ban đầu được cho là yêu nước, ôn
hòa, đến cuộc biểu tình thứ 11 thì lại được cho là gây
rối trật tự công cộng. Đó là một sự lúng túng mà ai cũng
nhìn thấy.

<center><img src="http://danluan.org/files/u1/sub02/clip_image003%5B4%5D.jpg"
width="429" height="322" alt="clip_image003[4].jpg" /></center>
<center><em>Trẻ em cũng đi biểu tình yêu nước</em></center>

3. Lịch sử nước ta cũng ghi lại chuyện một em bé đứng
ngoài cuộc họp của vua quan bàn việc chống giặc ngoại xâm,
vì căm thù giặc em đã bóp nát quả cam lúc nào không biết. Sau
đó em đã tự thêu lên lá cờ 6 chữ vàng "Phá cường địch,
báo hoàng ân" (phá giặc mạnh, báo ơn vua) và trở thành một
anh hùng nhỏ tuổi chống xâm lược, đó là Hoài văn hầu Trần
Quốc Toản.

Lòng yêu nước không là độc quyền của ai. Câu này quen nhưng
không cũ. Không ai có quyền tự cho mình là yêu nước hơn
người khác. Dù tôi là một người lính thế hệ chống Mỹ,
thì tôi vẫn mãi mãi nghiêng mình trước những người đã hi
sinh xương máu, tính mạng cho Tổ quốc vẹn tròn. Dù anh là
người có chức vụ to nhất nước thì anh vẫn phải khâm phục
một em bé biết nhường nửa chiếc bánh mì cho một em bé nhỏ
hơn giữa cơn bão lụt nhà tan cửa nát.

Tôi thú nhận rằng, tôi mới chỉ là người quan sát một số
cuộc biểu tình vừa qua với tư cách một nhà văn, một nhà
báo, một công dân, nhưng tôi khâm phục những người biểu
tình yêu nước, họ đã thắp lên trong tôi ngọn lửa yêu
nước, họ truyền điện vào bình ăc–qui vốn sống của tôi,
để tôi có thể viết nên những câu chữ mang tâm hồn và
nhiệt huyết của dân tộc tôi. Đó là lòng yêu nước Việt Nam
không bao giờ vơi cạn.

Hà Nội, 27.8.2011

<center><img
src="http://danluan.org/files/u1/sub02/clip_image004%5B4%5D_0.jpg"
width="472" height="354" alt="clip_image004[4]_0.jpg" /></center>

Bắt người biểu tình – Hà Nội 21.8.2011

N.T.T.

_____________________________


<h2>Biểu tình là yêu nước</h2>

<center><img src="http://danluan.org/files/u1/sub02/clip_image001%5B4%5D.jpg"
width="431" height="291" alt="clip_image001[4].jpg" /></center>
<center><em>Biểu tình trước ĐSQTQ tại Hà Nội</em></center>

Cách đây khoảng 2 năm, tôi sang Thái Lan vào đúng dịp phe áo
đỏ biểu tình rầm rộ nhất. Đoàn chúng tôi do một người
Thái gốc Việt làm hướng dẫn viên du lịch. Điều thú vị là
cậu này ủng hộ phe áo vàng, còn vợ chồng người lái xe ủng
hộ phe áo đỏ. Thỉnh thoảng, lại thấy vợ chồng người lái
xe nói gì đó với cậu hướng dẫn viên rồi bỏ đi một lát
mới về. Mình hỏi:

- Ông ta nói gì với chú vậy?

- À, ông ta xin phép em để đi biểu tình.

- Thế à? Mình ngạc nhiên hỏi – Nhưng cậu ủng hộ phe áo
vàng cơ mà?

- Thì có sao đâu. Đó là quan điểm của ông ấy. Mà những
lần em đi biểu tình, ông ấy cũng lo lắng giúp em mọi việc.

Ơ, té ra quan niệm biểu tình của người Thái rất giản dị.

Cũng vì cuộc biểu tình của phe áo đỏ mà chuyến đi của
đoàn chúng tôi không được trọn vẹn. Tất nhiên là cả đoàn
đều không vui. Tôi phàn nàn với hai vợ chồng bác tài và cậu
hướng dẫn viên du lịch. Đại để rằng đất nước Thái Lan
tươi đẹp, Vua Thái được quần chúng nhân dân yêu mến, Chính
phủ hết lòng lo cho nhân dân, người dân thì mến khách… Thế
mà còn biểu tình để gây khó khăn cho sự phát triển đất
nước. Rồi như buột miệng, tôi bảo:

- Các ông làm thế là không yêu nước!

Cậu phiên dịch rất ngạc nhiên nhưng sự ngạc nhiên còn lớn
hơn trong đôi mắt của bác tài xế sau khi nghe dịch câu nói
của tôi sang tiếng Thái. Rồi họ xì xầm với nhau có vẻ
ngạc nhiên lắm. Tôi hỏi cậu hướng dẫn viên du lịch:

- Ông ta nói gì với chú đấy?

- Ông ta bảo sao anh lại nghĩ biểu tình là không yêu nước?
Họ rất yêu nước Thái đấy chứ. Có điều, khi người dân
họ không tin chính phủ hiện tại làm tốt cho họ và cho đất
nước họ thì họ biểu tình đòi thay đổi chính phủ. Bởi
họ cần có một chính phủ tốt hơn, biết vì dân hơn chính
phủ hiện tại… Bác ấy còn hỏi bên Việt Nam không được
biểu tình à?

Tôi định cãi: Có chứ. Ngay từ khi mới giành độc lập, Hiến
pháp Việt Nam đã công nhận quyền được biểu tình cơ mà…
Nhưng rồi nghĩ nói không phải, thế nó thế nào ấy, đành
thôi.

Bây giờ thì tôi đã hiểu biểu tình (kể cả phản đối chính
phủ) cũng là một hình thức yêu nước. Chỉ buồn, cái chân
lý giản dị ấy mà ở ta cho đến tận bây giờ, không phải ai
cũng nhận ra.

Bùi Hoàng Tám

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/9773), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét