Người Buôn Gió - Ôi Sài Gòn giờ giới nghiêm

<em>Ôi Sài Gòn giờ giới nghiêm, ôi em tôi Sài Gòn không buổi
tối.</em>

16 giờ 30 chiều ngày 2-6-2011, chuyến bay Hà Nội - Sài Gòn hạ
cánh đúng giờ theo lịch trình, lễ mễ khoác túi bước ra
khỏi sân bay. Thấy mấy người bên an ninh thành phố đứng
sẵn, nhìn mình họ reo:

- A đây rồi

Chào hỏi, bắt tay nhau xong một chiếc xe ô tô biển xanh xuất
hiện, các anh an ninh cất hộ đồ đạc vào cốp và nói:

- Lâu rồi không gặp, anh em gặp nhau cà-fe chút xíu.

Mình tưởng thật nhìn đồng hồ nói:

- Đến gần 6h tôi phải đến nhà thờ.

Trên xe có 4 người, mình nữa là 5. Còn mấy người an ninh nữa
đi xe máy. Xe ô tô chạy đến công an phường trên đường Lê
Văn Sĩ dừng lại, họ mời mình lên trên lầu làm việc, lúc
này có đến trên dưới chục anh an ninh TP. Mình lại nghĩ không
biết trong Sài Gòn đang có chuyện gì mà vui thế. Tất nhiên
mình vẫn còn nghĩ chắc chuyện gì đó không liên quan đến
mình lắm, họ chỉ muốn hỏi chút gì đó rồi để mình đi.

Nhưng đến khi sếp Tuấn phó phòng PA35 xuất hiện, mình hiểu
là không đơn giản rồi, tuy mình vẫn chưa hiểu vì sao lại là
mình bị giữ. Thật sự lâu nay mình lo đi làm, lo con học cũng
không viết lách hay nói năng gì. Cái ông cán bộ giở giấy tờ
ra bảo làm việc, ông nói.

- Thôi chả có gì đâu, anh nói mục đích anh vào đây làm gì,
gặp ai nhanh nhanh rồi giải tán thôi.

Đến đây mình hiểu là không nhanh được rồi, đã giở giấy
tờ ra mà đến những cả xấp thì rõ là không như ông ta nói
được, mình bảo.

- Đã làm việc với công an, bao giờ xong cũng được, mong mỏi
làm gì.

Mình ngồi ngay ngắn, bỏ thuốc lá ra. Một anh an ninh hỏi có
uống cà fe không. Mình gật đầu, lát sau có cà fe.

Lý do đơn giản là vào dự sự kiện truyền thông của dòng
Chúa Cứu Thế do linh mục Thanh mời, còn chương trình, nhân sự
hay gì gì liên quan thì không biết lắm, vì Cha Thanh gọi qua
điện thoại, chỉ nhớ ngày chứ chả nhớ cái gì hết.

Chỉ có thế, nhưng vặn đi, vặn lại mất mấy tiếng trừ
đúng lúc mình ăn cơm. Trong khi đó thì các anh an ninh lục đồ
tìm tòi đủ thứ, lôi máy tính, máy ảnh xem xét, giấy tờ
nhoằng cái đã đến 9 giờ. Các anh dẫn sang cái khách sạn
gần kế bên đồn công an. Có 2 an ninh ở cùng phòng với mình,
khi vào phòng một anh xem xét phòng rồi đi mua thuốc đánh răng,
trà, thuốc lá và bánh giò cho mình.

Một tốp nữa ở phòng kế bên, không rõ là bao nhiêu người.

Tắp táp xong, pha trà uống, mình và hai anh an ninh kia chuyện trò
hỏi han về gia đình, vợ con. Hai cậu ấy đều quen từ đợt
bắt trước, nhiệm vụ là giám sát chứ không phải là điều
tra. Hai cậu ấy chỉ trông chừng mình đừng sểnh mất, cho nên
khi mình ngồi vui vẻ nói chuyện, hai cậu cũng yên tâm vui vẻ
chuyện cùng. Lát sau mình đi ngủ mạch đến sáng.

Sáng 7 giờ mình dậy, hai anh an ninh dậy theo, vệ sinh xong thì
họ dẫn mình đi ăn sáng. Cháo, miến, phở, hủ tíu quanh đó
cũng phong phú, ăn gì thì tự chọn, họ ăn cùng, xong họ trả
tiền rồi ra quán cà fe. Đến giờ làm việc thì hai anh bàn giao
mình cho cán bộ điều tra.

Hôm nay thì họ hỏi mình bài phát biểu của mình với tiêu
đề ''trách nhiệm người công dân'' đâu đưa họ xem. Họ lục
máy tính, điện thoại, xem cả hai hộp thư của mình (cái này
họ đề nghị mở, mình tự nguyện, chứ không mở thì cũng
chả làm gì được nhau, quên pass thì thôi chứ mở gì nữa).

Vậy là có điều bí ẩn ở đây, tại sao trong chương trình có
bài phát biểu của mình, nghe nói là soạn công phu nhưng lại
không thấy. Thực ra mình soạn ý hết trong đầu, định đến
sớm một tiếng ngồi biên ra máy tính. Nhưng khi gặp các anh an
ninh hỏi han nhiều quá, thế là ý định bài viết đó trong
đầu mình tự nhiên bị biến mất hết. Mình lại cất công
nghĩ lại một bài đọc cho các anh ấy chép, may được cái
trời phú cho mình cái tài lẻ là xuất khẩu thành văn chương,
nhất là thứ văn chương rỗng tuếch, vô bổ gọi là lề trái
cũng được mà lề phải cũng xong.

Xong bài viết, nhưng giờ lại đến đoạn những tin nhắn dạng
spam từ máy tính kêu gọi biểu tình Hoàng Sa, Trường Sa. Của
ai? Tin spam thì biết là của ai, phần này qua nhanh để đến
phần mình đoán thành phần nào sẽ tham gia biểu tình, mình
điểm các khối đoàn thể trong mặt trận tổ quốc Việt Nam,
lược công an, quân đội ra còn lại mình cho đó là những
người sẽ tham gia biểu tình ngày mai.

Hết ngày 3-6, tính ra đã được 24 giờ. Mình đề nghị gửi
giấy tạm giữ, lệnh bắt hoặc triệu tập gì gì đó. Các anh
nghe thế cười hềnh hệch như là mình nói chuyện đùa, một
anh bảo:

- Chú cứ nói bắt, ai bắt chú đâu, chú ở khách sạn chứ ở
nhà giam đâu mà kêu bắt. Sao lại cứ nghĩ nặng nề thế.

Mình bảo là bắt nó có cái hay của bị bắt, chứ thế này
thì chả ai biết tôi đang ở đâu. Thà nhà tôi biết tôi bị
bắt họ còn yên tâm hơn.

Họ bảo họ không bắt mình, mà vì mình có quan hệ với một
số đối tượng đang bị bắt giữ điều tra vì tội xâm phạm
an ninh quốc gia.Họ cần biết mình quan hệ thế nào.

Mình bảo nếu không bắt thì hết giờ rồi, tôi mệt không
muốn làm việc gì.

Nói thế họ sẵn sàng luôn tức khắc, anh phụ trách nói

- Ôi mệt thì nghỉ thôi chứ làm gì, về cơm nước, tắm tắp
nghỉ ngơi.

Thế là họ xếp đồ đạc, giấy má nghỉ luôn.

Mình nhìn thái độ ấy, biết là mấy cái điều tra này nọ
giấy má chỉ là phụ. Cái chính là mình sẽ ở khách sạn và
không được đi đến nhà thờ Kỳ Đồng.

Y rằng hôm sau đến giờ hành chính, bị gọi đi hỏi quấy quá
như thể là làm việc.

Thời gian chính là ở khách sạn, đến bữa đi ăn có hai anh an
ninh đi cùng. Các anh thay ca nhau để nói chuyện với mình. Không
ai dùng từ canh gác, giám sát, mỗi lần thay ca họ lịch sự
bảo lát nữa có 2 anh khác đến nói chuyện với anh cho vui.

Ở khách sạn đêm ngủ mình nằm giường bên trong có chăn
gối, bên ngoài các anh ý nằm đi văng. Một anh trẻ bảo với
mình

- Anh là VIP rồi đấy.

Mình bảo VIP gì, đang đau dạ dày đây này.

Ngay lập tức việc mình đau dạ dày được đưa ra bàn tán sôi
nổi giữa mấy anh, loại thuốc này, loại thuốc kia, lúc ấy
phải có đến 5 anh an ninh bàn nhau về mua thuốc gì cho mình.
Một anh được cử đi mua, thuốc uống cũng đỡ đau thật.

Có anh nhà có giỗ, anh ấy chạy về nhà chỉ lấy đồ ăn.
Trách mình:

- Vì anh mà em không được ăn giỗ đấy.

Anh ấy mang đến thịt gà, nem, bê thui, xôi vò vào khách sạn,
bữa đó không đi ra ngoài ăn. Lúc ăn uống thì bình đẳng, 3
thằng cởi trần ngồi vào bàn, người khác nhìn chắc tưởng
tượng phong phú đến mấy cũng không nghĩ đó là các chiến sĩ
an ninh và đối tượng đang trong diện ngăn chặn.

Anh khác thấy mình lầu bầu chửi bọn khách sạn này đểu, có
lắp cáp truyền hình cũng không kéo vào phòng, để mình toàn
phải xem VTV hết tin thời sự lại ca nhạc tuyên truyền. Đến
ca sau của anh ấy, anh mang cho mình mấy cái đĩa phim hành
động.

Lịch trình một ngày như sau, sáng đi ăn sáng món tự chọn
quanh khu vực đó, báo chí mua ngoài sạp theo ý mình thích tờ
nào, cà fe hay nước ngọt tùy nhu cầu, trưa, tối ăn cơm cũng
theo ý thích cơm gà, cơm sườn. Đại loại những thứ mình
thường dùng ở nhà đều được đáp ứng đầy đủ. Còn đòi
ăn ba ba hay cá hồi không biết thế nào, mình định thử nhưng
nghĩ khó được chấp nhận nên thôi.

Anh an ninh lớn tuổi nói.

- Mày sướng, đi Sài Gòn đéo tiêu đồng nào về tiền còn
nguyên, thế nào vợ chả khen.

Mình nói.

- Nhưng tự dưng mất tiền đi vào đây, ở khách sạn chả
được đi đâu thế cũng là lỗ vốn to rồi.

Anh Long đến, anh Long an ninh mình nhắc đến ở đợt trước,
mình nhìn thấy anh ý nói

- Trông anh quen quen, chả nhớ gặp đâu rồi.

Anh Long cười, anh ý bảo lần trước mày phạm tội chụp ảnh,
gây sự với nhân dân nên tao lúc đó coi mày khác, lần này thì
khác, đừng nghĩ anh là người lúc nào cũng như vậy. Sau đó
anh giảng một bài về các anh Điếu Cày, anh Basg. Ý anh ấy nói
là hai thằng này không tốt như mày viết về chúng nó đâu,
chúng nó phải có tội bọn tao xét thấy đủ mới bắt. Anh ý
đang say sưa giảng bỗng nhớ ra việc phải đi, đứng dậy đi
luôn. Làm mình không kịp trình bày ý kiến cá nhân của mình.

Anh Tuấn sếp to nhất của đám đó đến, các anh an nình khác
nhìn anh Tuấn đều có vẻ e dè, ai cũng lảng ra. Anh Tuấn tuy
ăn vận bảnh bảo, đeo kính trắng nhưng không che hết vẻ tàn
nhẫn trên gương mặt. Anh bảo

- Mày thích nói chuyện kiểu giang hồ, hay kẻ sĩ tao cũng nói
chuyện được với mày.

Thế là anh ngồi ngay ngắn, nghiêm trang làm một bài về quan
hệ quốc tế, diễn biến thời sự... sau đó anh chốt một
câu:

- Thôi ở đây, nghỉ ngơi đến thứ hai tao xin lệnh trên giải
tỏa cho mày về.

Mình ngạc nhiên hỏi:

- Cái này anh quyết định mà, còn đi hỏi ai?

Anh Tuấn

- Tao phải hỏi trên sở, trên bộ chứ mày nghĩ tao quyết
được à?

Mình biết anh ý nói thế, chứ việc giữ cả cho mình về là
quyền trong tay anh ấy. Mình đòi lệnh bắt. Anh Tuấn bảo ai
bắt mày đâu mà mày đòi, nếu có thì tao đưa chứ tao giữ
làm gì. Nói xong anh đi thẳng.

Đến chiều thứ hai 6-6- 2011, mình thấy anh giám sát nghe điện,
nghe xong mặt anh ta giãn ra tươi tắn. Anh ấy lát sau bảo mình
chuẩn bị dồ đạc đi về.

Đến tối các anh ấy đưa mình ra sân bay, ngồi đợi lúc mình
đi qua cửa an ninh mới quay về. Lúc chờ đợi,hai anh ngồi hai
bên. Mình bảo:

- Anh nói thật, anh đi máy bay bao nhiêu lần, xa gần có cả.
Lần nào cũng không ai tiễn anh, một mình cúi đầu mà đi, bây
giờ mới là lần đầu tiên có người tiễn đấy.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/9026), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét