Tương Giang - Chúng ta đang yêu con hay phá hủy cuộc đời chúng?

Một cậu thanh niên có trình độ học vấn cao, thành phần ưu
tú, đi xin một công việc trong ngành quản trị tại một công
ty lớn. Anh qua khỏi chặng phỏng vấn đầu tiên; người giám
đốc phụ trách cuộc phỏng vấn cuối cùng và sẽ là người
quyết định có nên mướn cậu hay không. Ông ta khám phá ra
trong học bạ của cậu thanh niên là các điểm số từ những
năm trung cho đến cao học, anh thanh niên đều đạt điểm xuất
sắc. Không có năm nào xuống thấp.

Người giám đốc hỏi "Thế anh có lãnh học bổng gì không?"

Cậu trả lời "Không".

Ngưởi giám đốc hỏi "Có phải cha anh đã trả mọi học phí
phải không?"

Cậu thanh niên trả lời, "Cha tôi đã qua đời khi tôi vừa
được một tuổi, chính mẹ tôi là người trả học phí cho
tôi".

Người giám đốc hỏi "Thế mẹ cậu làm việc ở đâu?"

Cậu thanh niên trả lời "Mẹ tôi làm nghề giặt đồ mướn".

Người giám đốc bảo cậu thanh niên đưa hai bàn tay cho ông
xem, cậu thanh niên đưa hai bàn tay ra, da dẻ mịn màng không
sứt mẻ gì. Người giám đốc hỏi "Thế có bao giờ cậu giúp
mẹ cậu giặt giũ gì không?"

Cậu thanh niên trả lời "Không bao giờ, mẹ tôi muốn tôi học
hành và đọc thêm nhiều sách, và hơn nữa, mẹ tôi có thể
giặt giũ nhanh hơn là tôi làm"

Người giám đốc nói "Tôi có một yêu cầu, khi cậu trở về
nhà hôm nay, hãy đi giúp mẹ cậu và rửa hai bàn tay của bà,
và hãy đến gặp tôi vào sáng ngày mai".

Người thanh niên cảm thấy cơ hội được việc làm của cậu
gần như chắc chắn, khi về đến nhà cậu vui sướng muốn
gặp mẹ để rửa tay cho bà. Người mẹ của cậu lấy làm
lạ, vừa sung sướng nhưng cũng hơi sợ hãi, bà đưa hai bàn tay
ra cho con.

Cậu con trai rửa hai bàn tay của mẹ một cách chậm rãi. Trong
khi rửa bàn tay của mẹ, những giọt nước mắt rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên cậu khám phá ra bàn tay mẹ thật nhăn
nhúm, và có nhiều vết trầy xước sâu trên da.Có vài vết
thương đã làm bà đau đớn đến nỗi phải run lên khi bàn tay
nhúng vào nước.

Đây là lần đầu tiên cậu thanh niên nhận ra và cảm nghiệm
được rằng chính đôi tay này đã giặt giũ mỗi ngày để
kiếm tiền nuôi mình ăn học. Những vết thương trên bàn tay
là cái giá mẹ anh phải trả để cho anh tốt nghiệp đại
học, để đạt được những điểm cao trong các kỳ thi cử,
và có lẽ cả tương lai về sau của cậu đã tùy thuộc vào hai
bàn tay này. Sau khi rửa xong hai bàn tay của mẹ, cậu thanh niên
lẳng lặng giặt tiếp cho mẹ những quần áo còn lại. Đêm
ấy hai mẹ con nói chuyện với nhau thật lâu.

Sáng hôm sau cậu lại đến văn phòng gặp người giám đốc.
Thấy những giọt lệ long lanh trong đôi mắt của cậu thanh
niên, ông hỏi: "Anh có thể thuật tôi nghe những gỉ anh đã
làm và học được tại nhà ngày hôm qua hay không?".

Cậu thanh niên trả lời "Tôi rửa tay cho mẹ tôi và giặt số
quần áo còn lại cho mẹ tôi".

Người giám đốc nói "Anh vui lòng kể tôi nghe cảm tưởng của
anh như thế nào?"

Cậu thanh niên nói: Điều thứ nhất: tôi đã hiểu thế nào
về sự cảm kích; không có mẹ tôi thì đã không có một thanh
niên thành công trong học vấn như tôi ngày hôm nay.

Điều thứ hai: tôi đã biết làm việc chung với mẹ tôi ra sao,
rất khó khăn để có thể hoàn tất một công việc.

Điều thứ ba: tôi đã hiểu tầm quan trọng và sự thiêng liêng
của những quan hệ gia đình.

Người giám đốc nói: "Đấy chính là điều tôi đòi hỏi. Tôi
muốn mướn một nhân viên biết cảm kích về sự giúp đỡ
của kẻ khác, một người có thể cảm thông được những
nhọc nhằn mà người khác trải qua để hoàn thành công việc
của họ, một người không theo đuổi tiền bạc như một cứu
cánh duy nhất của cuộc đời, và như vậy mới đúng là
người quản trị mà tôi đòi hỏi. Bạn đã được chấp nhận
vào công ty!"

Về sau, người thanh niên trẻ này làm việc rất siêng năng và
được sự nể nang của thuộc cấp. Mỗi nhân viên đều chuyên
cần làm việc trong tinh thần đoàn kết, do đó công ty đã có
nhiều thành quả tiến triển vượt bực.

Một đứa trẻ được cha mẹ cưng chiều và cho mọi thứ nó
đòi hỏi sẽ phát triển một tinh thần "<em><strong>Muốn Gì
Được Nấy</strong></em>" tự đặt mình trên hết. Nó không
biết được những lao khổ của cha mẹ. Khi lớn lên và đi làm
việc, nó giả định là mọi người đều phải nghe theo nó, và
khi thành một quản lý hay giám đốc, nó sẽ không biết được
những nhọc nhằn của những người thuộc cấp và luôn luôn
đổ thừa họ khi có những thành quả không ưng ý.

Đối với những hạng người này, có thể họ đạt thành quả
cao về học vấn, thành công trên đường đời một lúc, nhưng
không thực sự cảm thấy thỏa mãn trong sự nghiệp của mình,
họ sẽ lầm bầm và đầy sự ganh ghét, và họ sẽ tranh đấu
để dành lợi lộc nhiều hơn. <em><strong>Nếu chúng ta là loại
cha mẹ cưng chìu con, chúng ta đã thực sự yêu nó hay vô tình
phá hủy cuộc đời của một đứa trẻ?</strong></em>

Bạn có thể cho con bạn sống trong một căn nhà rộng, ăn
những bữa ăn ngon, học đàn dương cầm và xem một máy TV
lớn. Nhưng khi bạn ra sân cắt cỏ, hãy để cho con bạn nhúng
tay vào để biết sự cực nhọc khi phải làm việc ấy. Sau
bữa ăn hãy để nó tự rửa lấy chén bát cùng với anh chị em
của nó. Đó không phải vì bạn không đủ tiền mướn người
giúp việc, nhưng chỉ vì bạn yêu con bạn đúng cách. Bạn
muốn chúng hiểu rằng dù cha mẹ chúng có giàu đến bao nhiêu,
nhưng một ngày kia tóc cũng điểm hoa râm trong mùa thu của
cuộc đời giống như người mẹ của cậu thanh niên kia.

Điều quan trọng nhất là con của bạn phải biết cảm kích
những lao khổ của người khác và phải từng trải qua những
khó khăn của cuộc sống. Và nó phải học hỏi để có một
khả năng biết làm việc chung với những người khác hầu
đạt được thành quả cho những đề án nào đó.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7777), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét