làm của chủ nghĩa tư bản, khoảng cách giàu nghèo đang tăng
nhanh.
Tôi đã từng có những ngày kỳ quặc, nhưng ngày Chủ Nhật
đó ở Hà Nội chắc chắn là ngày rất kỳ quặc.
Việc đầu tiên tôi làm trong ngày là ngắm một người được
bảo quản, trông như bức tượng sáp, sau đó là nếm phở
đắt nhất ở Việt Nam- rồi xem chiếc xe hơi đắt giá nhất.
Tôi cũng tới buổi gặp ra mắt của câu lạc bộ những người
chơi xe Harley Davison trước khi nếm mùi thực tế bằng cách
ngồi khoanh chân trên sàn một nhà hàng và nhắp bia hơi.
'Bác Hồ Chí Minh', cha già dân tộc của nước Việt Nam này đã
đề nghị được hỏa táng để không phải nằm lạnh giữa
một lăng mộ tối đèn, bao quanh bởi lính bảo vệ luôn thúc
giục đoàn khách vào thăm đi cho mau trong yên lặng, tay bỏ
khỏi túi, mũ gỡ khỏi đầu.
Hàng trăm người Việt Nam và cả khách du lịch thường xuyên
xếp hàng để vào viếng ông, trong hình dáng giống như khi ông
vừa qua đời cách đây hơn 40 năm.
Đảng Cộng sản ở đây không muốn thay đổi nhưng với các
nhà chọc trời mọc lên ở khu lân cận lăng cố Chủ tịch Hồ
Chí Minh, thay đổi đang ập tới với ông.
<h2>Khách giàu</h2>
Địa điểm tiếp theo của tôi là để thưởng thức phở, món
súp tiếp đạm cho quốc gia thường được bán với giá một
đô la.
Nhưng chúng tôi không đến những quán phở thường mà tới
nếm thử loại phở đắt nhất nước với giá 35 đô la một
tô.
Hai chiếc xe Porsche hai cầu đỗ bên ngoài quán. Tôi còn không
biết là Porsche chế tạo cả xe hai cầu.
Ông chủ quán nói với chúng tôi về chất lượng thịt bò
Nhật, độ sạch sẽ của bếp nấu và số tiền mà những
người giàu sẵn sàng bỏ ra để húp món phở đắt nhất Việt
Nam.
Một thực khách thú nhận ông vừa ăn món phở đặc biệt của
nhà hàng và gần như cảm thấy có lỗi khi nói với tôi ông
làm cho chính phủ.
Chúng tôi cũng nhận được ánh mắt nghi ngờ của một Ủy
viên Trung ương Đảng bước nhanh ra khỏi cửa và chui vào
chiếc Mercedes trong lúc người trông nom tôi thử món phở mà cô
nói không tới mức 35 đô la ngon hơn phở cô thường ăn.
<h2>Đồng sàng dị mộng</h2>
Vâng, người trông nom chúng tôi...
"Đảng" cũng thích kiểm soát. Nhưng đây không phải là nước
cộng sản mà chúng ta tưởng tượng ra từ những năm 1950-1960.
Dĩ nhiên cờ đỏ treo ở mọi góc phố nhưng hình búa liềm tung
bay trên đường đối diện với một cửa hiệu Chanel trong khi
các áp phích tuyên truyền nằm ngay gần cửa hàng Louis Vuitton.
Những biểu tượng của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư
bản - đồng sàng dị mộng.
Ngay cả những người trông nom chúng tôi cũng cười và nhún vai
khi được hỏi ý thức hệ và thực tế có thể dung hòa như
thế nào.
Họ tỏ ra thẳng thắn và trung thực về những điều quái dị.
Ít nhất tôi từng nghĩ họ sẽ phản ứng xã giao và nghiêm
nghị, thậm chí đầy đức tin.
Còn ông chủ khách sạn đưa ra cách lý giải riêng: "Vỏ là
cộng sản nhưng ruột là tư bản".
Chúng tôi đã thấy lớp vỏ đó - một tập thể các 'đồng
chí' tại Đại hội Đảng nhất loạt đồng tình về đội ngũ
lãnh đạo mới.
"Có ai phản đối không?" - vị chủ tọa hỏi với cái nhìn
lướt qua.
Dĩ nhiên là không. Chất vấn hệ thống là điều không thể
dung thứ.
Nhưng rồi tất cả những đấu đá, tranh cãi diễn ra sau những
cánh cửa đóng kín.
Đoàn kết bề ngoài là cách họ thể hiện Sức mạnh.
<h2>Hột xoàn</h2>
Và chúng tôi đã nhìn thấy phần 'ruột' trong cuộc gặp với
một trong những người giàu nhất nước.
Chúng tôi được nghe về dự án nhiều triệu đô la xây tòa
nhà cao nhất miền Trung, khách sạn ngoài bờ biển của ông và
khu biệt thự cao cấp giá hai triệu đô la mỗi căn, các khu
công nghiệp và mục tiêu kiếm nhiều tiền hơn nữa qua việc
thay thế bỏ hãng xưởng may áo sơ mi và giày để xây nhà máy
làm đồ điện tử công nghệ cao.
"Nếu Đảng đi con đường khác với người dân Việt Nam thì
họ không thể sống sót được," ông dũng cảm nói.
Đó là sự tự tin từ đến từ tiền cải.
Và thanh niên 26 tuổi tràn đầy tự tin cũng cho tôi xem chiếc xe
Rolls-Royce Phantom được chế tạo theo đơn đặt hàng đang hợm
hĩnh phô kính trước mặt những người bán hàng rong đội nón
lá.
Người anh toát ra toàn kim hoàn và hột xoàn. Khi là chủ cửa
hàng bán xe đắt tiền như thế này, người ta có thể dùng
điện thoại giát vàng và đồng hồ gắn kim cương.
Một thành viên ngoại quốc của câu lạc bộ Harley Davidson
Thế còn câu lạc bộ chơi xe Harley Davidson? "Ông sẽ không bao
giờ nhìn thấy nhiều xe hạng sang như thế này ở bất kỳ nơi
nào khác trên thế giới," một trong những người nước ngoài
là thành viên câu lạc bộ nói với tôi.
Và đây chắc chắn là thói quen đắt giá. Những người chơi xe
thường có máu nổi loạn.
Ở một góc độ nào đó, tôi nghĩ là họ cũng muốn tỏ ra như
vậy nhưng động cơ của chiếc xe họ lái cũng chỉ gầm rú
để toát lên mùi tiền trong cảnh xung quanh là người dân nghèo
ở Hà Nội.
Tôi đã trải nghiệm một ngày với những người giàu có khi
ở đây còn hàng triệu người không xu dính túi.
Sau cơn phấn khích, tôi ngồi uống nước với một nhà báo
địa phương.
Cô kể về sự trấn áp, những cuộc gọi lúc nửa đêm, điện
thoại bị nghe lén và những cảnh bị bám đuôi.
Những người dám thách thức chính quyền thường bị bỏ tù.
Lớp vỏ vẫn còn rất cứng. Những nguyên tắc được lưu giữ
trong tủ kính ở Lăng ông Hồ vẫn là phần chủ đạo.
Những tài năng ham muốn kiếm tiền đang cùng sống với hệ
thống chính trị. Nhưng khi đồng tiền đổ vào, nền kinh tế
nóng lên, thay đổi là điều không thể cản được.
Đảng có thể giữ phần chèo lái và chỉ đạo, nhưng phải có
bàn tay vững chắc lắm thì mới có thể chặn được thủy
triều.
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7594), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét