Luật sư Lê Thị Công Nhân và Khối 8406

Cách đây 4 năm, ngày 8/4/ 2006, một phong trào đấu tranh dân
chủ cho Việt Nam đã ra đời, mang tên Khối 8406, mà linh mục
Nguyễn Văn Lý là một trong những người sáng lập.

Ban đầu có 118 thành viên, khối 8406 đã nhanh chóng nhận
được sự ủng hộ và tham gia của hàng chục ngàn người trong
nước lẫn hải ngoại, trong số này có luật sư Lê Thị Công
Nhân, nhà bất đồng chính kiến vừa mãn hạn tù 3 năm và nay
đang trong thời gian bị quản thúc 3 năm. Hôm nay, chúng tôi xin
mời quý nghe phần phỏng vấn với luật sư LS Lê Thị Công
Nhân:

<em>RFI: RFI Việt ngữ xin kính chào chị Lê Thị Công Nhân. Thưa
chị, hôm nay chúng tôi muốn nói chuyện với chị qua điện
thoại nhân dịp kỷ niệm 4 năm ngày thành lập Khối 8406, coi
như phong trào đầu tiên được hình thành một cách có tổ
chức để đấu tranh một cách bất bạo động cho dân chủ ở
Việt Nam. Nhưng trước khi nói về phong trào này thì hiện nay
là chị vẫn tiếp tục thi hành án quản chế trong 3 năm sau khi
mãn hạn tù, thế thì cuộc sống hiện nay của chị như thế
nào?</em>

LS Lê Thị Công Nhân: Chào quý vị. Sau khi ra tù thì thực ra cái
án quản chế 3 năm này đối với tôi nó cũng không phải là
quá quan trọng là bởi vì trước khi tôi bị bắt và bị đi tù
một cách chính thức, tôi cũng đã bị quản chế một cách
không chính thức.

Thậm chí trong thời gian mà APEC diễn ra tại Việt Nam năm 2006,
tôi đã bị giam ngay tại nhà của mình, theo đúng nghĩa đen.
Công an họ đã vây kín xung quanh nhà tôi, khu nhà tôi và cả
phường của tôi. Riêng nhà tôi họ khóa cả cửa vào và nhốt
tôi ở trong nhà. Và nếu so với lúc đó thì tâm trạng của
tôi bây giờ có khi lại dễ chịu hơn rất là nhiều.

Ngay ngày mà tôi hết hạn tù, công an mật vụ Việt Nam áp tải
tôi từ nhà tù số 5 ở Thanh Hóa về đến UBND phường Phương
Mai, nơi tôi sống và bắt tôi ký vào một cái bản viết sẵn,
nội dung là "giao trả phạm nhân cho địa phương quản lý"
(người hết hạn tù đấy). Nó có 2 cái ý chính, ý thứ nhất
là họ có quyền ra lệnh quản chế đối với tôi và điều
thứ hai là tôi phải tuân thủ lệnh quản chế đấy của họ.
Và tôi đã ký vào trong cái biên bản đó một câu ngắn gọn
như sau: "<em>Tôi không chấp nhận bản án mà tòa đã tuyên,
trong đó có bổ sung lệnh quản chế.</em>", chấm hết và tôi
ký tên vào đấy.

Sau khi ở phường, họ áp tải tôi về nhà. Khi tôi xuống xe
thì tôi còn mệt tới mức độ tôi bị xỉu luôn, và công an
họ xốc nách tôi đưa vào tận cửa nhà. Từ hôm ấy đến nay,
họ vẫn canh gác tôi 24/24. Đặc biệt những ngày đầu thì vô
cùng chặt chẽ, thậm chí canh gác ngay trong cầu thang luôn, tức
là có vòng trong vòng ngoài.

Nhưng sau sự kiện họ bắt lại tôi vào ngày 19-3, vào lúc 1
giờ chiều hơn, tức là chưa đến 72 tiếng sau khi tôi hết
hạn tù, việc canh giữ tôi đã thay đổi. Họ canh giữ một
cách mà tôi gọi là "tế nhị", tức là không đứng ngay bên
cạnh tôi lúc tôi trả tiền ăn sáng – ví dụ như thế. Họ
canh giữ tôi theo kiểu bớt đi cái áp lực khủng bố tinh thần
tôi.

Từ phía tôi thì tôi vẫn cố gắng duy trì một cuộc sống
bình thường trong mức độ mà tôi có thể, ví dụ như khi cần
thiết phải đi đây đi đó, gặp gỡ người nọ người kia,
hoặc là đi khám chữa bệnh, hoặc là đi lễ nhà thờ, vân
vân, tôi vẫn đi như bình thường. Nhưng trong những chuyến đi
đấy của tôi thì công an họ đều đi theo ngay bên cạnh. Còn
về phía công an phường thì đã hai lần : một lần họ đến
nhà tôi vào ngày 29-3, tôi không mời họ vào nhà, mà tôi mở
cửa ra và tôi đi theo họ. Tôi đi ra hành lang và buộc họ cũng
phải đi theo, thì họ đã cảnh cáo tôi một cách rất hằn
học là tôi đã vi phạm lệnh quản chế này nọ kia. Họ yêu
cầu tôi phải chấp hành cái điều đấy, thậm chí họ còn
chửi tôi là "con người có học mà như vô học". Nói chung
gần đây tôi thấy họ rất hay sử dụng câu chửi rủa đấy.

Và ngày hôm qua, ngày 6-4, công an phường chặn tôi giữa
đường, trên đường tôi ra chợ phiên. Ở Việt Nam, ở Hà
Nội hay có những chợ phiên nho nhỏ. Tôi ra đấy để ăn sáng
và mua vài thứ lặt vặt, thì họ chặn tôi ngay giữa đường.
Họ đánh xe máy chặn ngay trước mặt tôi luôn, yêu cầu tôi
quay về nhà, mặc dù nơi đó cách nhà tôi chưa đến 200 mét.
Họ nói những câu rất là khó nghe, lại tiếp tục điệp khúc
: "chị có học mà như vô học", "chị có học thì chị
phải tuân thủ quy định của pháp luật", "chị phải chấp
hành bản án". Tôi không nói lại với họ điều gì hết. Sau
khi họ nói những câu như vậy khoảng 10 phút, tôi vẫn kiên
quyết là tôi đi thì họ vòng xe cản trước mặt tôi lần nữa
và tôi đã la lên : "Chú thật là vớ vẩn!". Tôi gọi ông ta
là chú, ông ta lên là ông Sơn, công an ở phường nhà tôi. Và
tôi tiếp tục đi thì ông ta trở nên khó khăn bởi vì ông ta
đi xe máy còn tôi thì đi bộ, đâm ra ông ta không thể lẻo
đẻo theo tôi mãi được. Sau một hồi rủa xả tôi là :
"loại người đấu tranh dân chủ gì mà chẳng có nhận
thức", "có học mà như vô học". Sau khi lải nhải như
vậy thì ông ta đi mất.

Nhưng nói chung thì tôi không cảm thấy những việc này có gì
là quá ảnh hưởng đến tinh thần của tôi trong việc tôi
đấu tranh cho dân chủ cho Việt Nam, bởi vì lý tưởng của tôi
không thể nào bị đánh đổi bởi những khó khăn nhỏ nhoi như
vậy. Tôi đã hoàn toàn chuẩn bị tinh thần từ trước và đã
được truyền đạt ý nguyện từ các thế hệ đi trước rất
là nhiều.

<em>RFI: Thưa chị Lê Thị Công Nhân, chị cũng là thành viên
Khối 8406 và chính vì tham gia đấu tranh mà chị đã phải chịu
án tù 3 năm và hiện nay đang tiếp tục thi hành án quản chế,
vậy thì 4 năm nhìn lại chặng đường đã qua thì chị thấy
rằng là Khối 8406 và nói chung là phong trào đấu tranh cho dân
chủ ở Việt Nam đã có những thay đổi nào đáng kể ạ?</em>

LS Lê Thị Công Nhân: Vâng. Khối 8406 là một điều đáng tự
hào bởi vì rõ ràng trong lịch sử Việt Nam hiện đại sau năm
1975, Khối 8406 là một tổ chức mà theo tôi là công khai và đã
đạt được kết quả rất đáng để khâm phục, trong thời
gian rất là ngắn và trong hoàn cảnh đất nước thì ngày càng
bị siết chặt bởi chính sách cai trị nhằm nắm giữ sự
độc tôn độc quyền của Cộng sản Việt Nam.

Có thể là những hành vi đàn áp của họ khác đi một chút,
đó là do thời thế, do sự phát triển của khoa học kỹ
thuật, của kinh tế, của toàn thế giới, chứ còn cái ý thức
đàn áp của họ theo tôi thì ngày càng điên cuồng và quyết
liệt. Khối 8406 đã ra đời trong hoàn cảnh như vậy và theo
tôi là họ đã có những phương thức, những chính sách đúng
đắn ngay từ đầu.

Sau khi Khối ra đời 3 tháng, tôi tình cờ được biết trên
trang BBC tiếng Việt và tôi đã tham gia vào Khối. Sau đó thì
tôi đã bị bắt đi tù và cho tới ngày hôm nay tôi trở về sau
3 năm. Kỷ niệm Khối 8406 4 năm thì trong đó hơn 3 năm tôi ở
trong tù mất rồi! Nhưng khi tôi về thì tôi thì tôi thực sự
kinh ngạc bởi sự phát triển hết sức nhanh, vì chỉ có 4 năm
thôi mà Khối đã tạo nên tiếng vang rất lớn về mặt danh
tiếng cho phong trào đấu tranh dân chủ cho Việt Nam. So với
những nước độc tài cộng sản khác như là Cuba, Bắc Hàn hay
là Trung Quốc, thì dấu ấn của Khối 8406 theo tôi là một
điều đáng tự hào.

Tôi ngạc nhiên nữa là không những về mặt danh tiếng, về
mặt quốc tế, mà cái điều chúng ta cần nhất của phong trào
đấu tranh cho dân chủ đó chính là quốc nội, đó chính là
nhân dân chúng ta ở trong nước đang sống trong sự lầm than,
nghèo khổ và mù mịt về thông tin, về kiến thức. Còn những
người mà không quan tâm đến chính trị thì đang say sưa kiếm
tiền, làm giàu, như là trong cơn lên đồng tập thể vậy. Mặc
dù trong bối cảnh như thế, theo như nhận thức của tôi thì
có rất là nhiều người Việt Nam đã bắt đầu biết đến
Khối 8406 ở trong nước, và tôi nghĩ rằng đây là điều rất
là đáng mừng và cho thấy cái nỗ lực tuyệt vời của một
số cá nhân, tuy rất là ít ỏi so với cả dân tộc Việt Nam,
hay là so với Đảng Cộng sản với 3 triệu đảng viên. Những
người lãnh đạo Khối 8406 đã làm được một việc mà tôi
cảm thấy như là không tưởng vậy. Trong vòng 4 năm ngắn ngủi
với bao nhiêu sự đàn áp, mà cụ thể như trường hợp anh
Đỗ Nam Hải, một người gần như bị giam lỏng hoàn toàn trong
suốt những năm tháng vừa qua, thế mà Khối 8406 đã đưa
được những chính sách và những cương lĩnh của mình đến
với quần chúng nhân dân.

Và như tôi đã nói, những người sáng lập Khối 8406 đã có
những chính sách, những đường hướng đúng đắn ngay từ
đầu để dẫn dắt phong trào đấu tranh cho dân chủ - nhân
quyền Việt Nam tiến về một cái hướng, mà tôi nghĩ rằng
sẽ gặt hái được những thành công trong tương lai không phải
quá xa. Nhưng mà về cá nhân tôi, tôi bất ngờ sau 3 năm đi tù
về thấy kết quả như vậy.

Vâng, tôi cũng mong anh Thanh Phương cũng như quý vị hiểu cho
hoàn cảnh của tôi khi mà nói lên cái hiểu biết của mình về
Khối 8406 trong thời gian vừa qua, vì kỷ niệm 4 năm thì đã có
3 năm tôi ở trong tù mất rồi. Ở trong tù thì hoàn toàn không
có thông tin gì về Khối 8406, ngoại trừ những lúc ôm hôn
những người thân trong gia đình thì chỉ có bỏ nhỏ được
vài câu, vài câu ngắn gọn vào tai thì tôi mới biết được
một chút ít.

<em>RFI: Vâng. Thưa chị Lê Thị Công Nhân, trong hoàn cảnh đó
những người lãnh đạo Khối 8406 hoặc những thành viên nòng
cốt của phong trào này thì họ cũng gặp khó khăn, như bản
thân của chị thì cũng bị tù 3 năm, LM Nguyễn Văn Lý thì cũng
bị xử án tù 8 năm và hiện nay được tạm thời thả ra để
chữa bệnh nhưng vẫn sẽ tiếp tục phải thi hành bản án cho
đến hết. Trong hoàn cảnh mà khi chúng ta xuất hiện công khai,
hoặc là chúng ta có những hành động cụ thể, hoặc là có ý
định muốn tập hợp lại thành một phong trào thì đều bị
bắt bớ hoặc bị quản thúc, trong điều kiện đó chị có
cảm thấy lạc quan cho tương lai của phong trào đấu tranh cho
dân chủ hay không?</em>

LS Lê Thị Công Nhân: Vâng. Cảm ơn câu hỏi của anh rất là
hay. Nếu tôi không nhầm thì có một thông điệp rằng là lựa
chọn con đường công khai bất bạo động thì theo tôi là có
còn tiếp tục có hiệu quả hay không. Tôi hiểu thế có đúng
không ạ?

<em>RFI: Vâng.</em>

LS Lê Thị Công Nhân: Vâng. Nếu nói riêng về cá nhân tôi thì
giờ phút này tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách thức nào hay
hơn, một cái cương lĩnh đúng đắn hơn những điều mà Khối
8406 đã đưa ra. Còn riêng về kinh nghiệm bản thân tôi cũng
như là tư tường của tôi đã xác định ngay từ đầu khi tham
gia những hoạt động này, đó là khi anh đấu tranh thì phải
chấp nhận hy sinh. Mà đã xác định hy sinh thì phải xác định
hy sinh đến cùng. Còn hy sinh dang dở thì có lẽ cũng nên xem
xét lại là có nên đấu tranh nữa hay không, bởi vì hy sinh dang
dở thì sẽ mất rất nhiều, mà chẳng được bao nhiêu và
thậm chí còn ngáng đường cho những người khác và giống như
một sự phản bội vậy.

Đấu tranh trong bất kỳ một lãnh vực nào cũng vậy thôi chứ
đừng nói là đấu tranh chính trị trong hoàn cảnh Việt Nam
hiện nay. Là một người dân chủ, tôi tự hào và tự tin để
nói với quý vị rằng, nếu như có ai đó có thể nghĩ ra, có
thể có một sáng kiến nào khác về cách thức đấu tranh trong
hoàn cảnh của Việt Nam hiện nay để chống lại sự độc tài
của Đảng Cộng sản Việt Nam, tôi sẵn sàng nghe theo. Nhưng
hiện giờ thì tôi thấy rằng con đường mà Khối 8406 đã lựa
chọn, kiên định cho đến thời điểm này là hoàn toàn đúng
đắn. Và sự hy sinh của những người tham gia trong phong trào,
đặc biệt là những người lãnh đạo Khối 8406 và những
thành viên nòng cốt. Riêng cá nhân tôi, một thành viên bình
thường, tôi nghĩ rằng đó là sự hy sinh cần thiết. Chúng tôi
đã xác định điều đó ngay từ đầu.

<em>RFI: Vâng. Thưa chị, phong trào 8406 không chỉ phát triển
mạnh trong nước mà nó cũng đã có sự ủng hộ của quốc
tế, chủ yếu là từ các tổ chức bảo vệ nhân quyền và từ
các nghị sĩ quốc hội của những nước Tây Phương, chẳng
hạn như hôm qua thì bà Đại Sứ Canada có gọi điện thoại
đến nói chuyện với LM Nguyễn Văn Lý để bày tỏ sự ủng
hộ bà đối với LM Nguyễn Văn Lý, nhưng theo chị thấy thì
cái áp lực của nước ngoài lên Việt Nam có thể mang lại
hiệu quả hay không trong bối cảnh mà đa số các nước đều
muốn duy trì mối quan hệ tốt với Việt Nam để bảo vệ các
quyền lợi kinh tế của mình?</em>

LS Lê Thị Công Nhân: Câu chuyện đấu tranh dân chủ cho Việt
Nam là câu chuyện của chúng ta, còn họ là những con người,
là đồng loại của chúng ta về khía cạnh nhân loại trên toàn
thế giới. Và đối với những cá nhân như chúng tôi, trong quá
trình mà đang tiến đến một sự kiện lớn lao hơn là những
cuộc xuống đường, hoặc những việc mà mình có thể gọi là
dẫn đến việc thay đổi chính quyền này, tiếng nói của họ
là góp phần vào sự an toàn cho chúng tôi, góp phần để đưa
các thông tin về phong trào, về Khối 8406 quay trở lại với
người dân trong quốc nội, vốn bị bưng bít thông tin hoàn
toàn, mặc dù Việt Nam có gần 700 tờ báo.

Tôi vẫn khẳng định ngay từ đầu, những sự ủng hộ đó
của các tổ chức nước ngoài, các chính phủ nước ngoài là
vô cùng quý báu và tôi tin chắc rằng họ có đủ sự thông
minh, có đủ bản lĩnh và tính nhân văn, cũng như sự trung
thực, thẳng thắn, để có thể lựa chọn những hành động
đúng đắn nhất đối với họ, cũng như mối quan hệ của họ
đối với Việt Nam. Tôi tôn trọng những việc làm của họ
bởi vì tôi luôn xác định phong trào đấu tranh này là của
chúng ta, để giành lấy quyền cho chính chúng ta.

<em>RFI: Chúng tôi xin cảm ơn LS Lê Thị Công Nhân đã trả lời
phỏng vấn ngày hôm nay với RFI nhân dịp kỷ niệm 4 năm thành
lập Khối 8406.</em>

LS Lê Thị Công Nhân: Vâng. Cảm ơn anh. Xin cảm ơn quý vị.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/4667), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét