Hoàng Linh Vương - Trò khỉ đánh đu

Tôi rất ít khi đọc báo BILD ở Đức (chỉ coi… hình là
chính) vì báo này nổi tiếng là "lá rất cải" nhưng lại
"có duyên" nên lại bán rất chạy. Nhưng nói đi rồi cũng
phải nói lại là báo BILD này chỉ „lá cải" về hình thức
thôi, còn nội dung thì cũng thật như ai nên đáng tin cậy. Cứ
như duyên với nợ, vô tình trên một chuyến xe lửa, tôi vớ
được một tờ báo BILD đề ngày 16.04.2010 của một hành khách
nào đó vừa để lại. Lật ra đọc, ấn tượng nhất với tôi
là một cột tin ngắn, xin được viết lại nguyên văn:

<div class="special_quote"><h2>„Amtlich! „Ossis" kein eigener
Volkstammm</h2>

Stuggart – Ostdeutsche können sich nach Auffassung des Arbeitsgerichts
Stuttgart nicht als eine ethnische Minderheit betrachten. Mit dieser
Bewertung wies das Gericht die Klage einer Frau aus Ostberlin ab. Die Frau
hatte einen Fensterhersteller aus Baden-Württemberg auf 5000 Euro
Schadenersatz verklagt, weil sie eine Bewerbung als Buchhalterin mit dem
Vermerk „(-), Ossi" zurückerhalten hatte."</div>

Tạm dịch:

<div class="special_quote"><h2>Chính thức! „Dân Đông kỳ" không
phải là một chủng tộc riêng</h2>

Sutttgart – Theo quan điểm của Tòa án Lao Động Stuttgart thì
người Đức miền đông không có thể tự coi mình là một
chủng tộc thiểu số được. Với sự phán quyết này, toà đã
bác bỏ đơn kiện của một người phụ nữ ở đông Berlin.
Người phụ nữ này đã đòi một công ty sản xuất cửa sổ
ở tiểu bang Baden-Württemberg bồi thường 5000 Euro vì bộ hồ
sơ xin việc làm kế toán cho hãng này bị của bà ta đã bị
trả lại với lời ghi chú „... người Đông Kỳ."</div>

Trước hết để hiểu rõ được cột tin này, tôi
xin dẫn giải -cho độc giả không sống ở Đức, nhất là
độc giả ở VN - vài từ „chuyên môn" như sau: Sau khi nước
Đức thống nhất, người dân Đức, nói chung, trong bối cảnh
„hai nền văn hóa", họ đã gọi nhau là „Ossi(s)", dịch
nôm na ra tiếng Việt là „người Đông kỳ", ám chỉ những
người sinh trưởng ở Đông Đức cũ, còn „Wessi(s)" là
„người Tây kỳ", ám chỉ những người sinh trưởng ở Tây
Đức cũ. Cũng giống như ở VN, chúng ta thường gọi nhau là
„dân Bắc kỳ" hay „dân Nam kỳ" để phân biệt. Có
trường hợp những cụm từ này được xử dụng mang ý nghĩa
thật là xác định về địa lý, nhưng có nhiều trường hợp
được xử dụng không thuần điạ lý nữa. Có khi nó mang hàm
ý khen hoặc chê, chẳng hạn khi chúng ta đề cập „dân Bắc
kỳ" thì nó có thể là một lời khen, hàm ý như „ nhận
thức sâu sắc" mà cũng có thể là một sự phê phán như
„bản chất lựa giẹo". Oái oăm thế!. Từ „Ossi(s)" và
„Wessi(s)" nó cũng được xử dụng „nhập nhằng" kiểu
như vậy, tùy vào bối cảnh xử dụng để hiểu ý tích cực
hay tiêu cực.

Trở lại vấn đề, người phụ nữ „Đông kỳ" này cho
rằng công ty sản xuất cửa sổ ở tiểu bang Wüttemberg (miền
tây nước Đức) nói trên đã dùng từ „Ossi" với bà ở
đây là mang tính chất kỳ thị, hạ thấp danh dự của bà, nên
bà ta đã làm đơn kiện đòi bồi thường. Tòa án thì nhìn
không thấy (hoặc chưa thấy, hoặc thấy không rõ ràng) biểu
hiện kỳ thị chủng tộc trong ghi chú „... người Đông Kỳ"
của công ty sản xuất cửa sổ, nên đã bác bỏ đơn kiện
với lời dẫn giải „Người Đông kỳ không phải là một
chủng tộc thiểu số" nên từ „Ossi(s)" không mang tính chất
kỳ thị chủng tộc.

Điều đáng chú ý thứ nhất là mọi công dân - như người
phụ nữ „Đông kỳ" kia- ở trên nước Đức có quyền công
khai lên tiếng trước pháp luật nếu thấy có bất công, qua
hình thức tố tụng. Bà ta dù không thắng kiện – có thể vì
chủ quan - nhưng trước pháp luật đã nói được điều mình
muốn nói và nhà chức trách - ở đây là tòa án - đã phải
trả lời bà ta theo luật pháp với lời diễn giải hợp tình
hợp lý. Nếu không được như thế, toà án có thể bị bà ta
kiện lại vì lý do vô trách nhiệm trước hiến pháp.

Điều đáng chú ý thứ hai là cơ quan tư pháp của Nước Đức
(ở đây là Tòa án) phải có bổn phận trả lời, hoặc xa hơn
nữa là tiến hành thủ tục theo luật pháp để vụ việc
được xét xử nghiêm minh. Tuyệt đối không tạo điều kiện
cho sự quy chụp, cũng không bao che cho sự xúc phạm, và luôn
luôn công khai, binh vực lẽ phải. Ngoài ra, lời dẫn giải của
Tòa án lại còn phải mang tính chất thông tin và giáo dục pháp
lý - như câu trả lời của Tòa án lao động của tiểu bang
Baden Württemberg ở Đức đây. Đó là cái tính chất căn bản
của luật pháp Dân chủ. Thế mới biết luật pháp được làm
ra để con người bảo vệ con người, chứ không phải để con
người ép con người vào „Dân chủ trong khuôn khổ" của
mình tự „qui hoạch". Vâng! Nhà nước Việt Nam chúng ta đang
làm luật pháp giống như đang làm ruộng.

Hiện nay, chúng ta đang được đọc rất nhiều bài viết của
một số nhà trí thức trong nước lên án về cách hành xử
„không xứng tầm" của những người thi hành pháp luật tức
là nhà cầm quyền Việt Nam. Những nhà trí thức này bị Công
an ập vào nhà riêng khống chế cưỡng cung, lấy tư liệu tùy
tiện, không có lệnh của Tòa án (tức là chưa có án), rồi
„bị" nhận được „giấy mời", bị gọi lên gọi xuống
rất rầy rà phiền toái, chỉ để dụ ngọt hoặc đe dọa
(trường hợp giáo sư Nguyễn Huệ Chi, cụ Nguyễn Thanh Giang
v.v…), theo dõi và bao vây từng đường đi nước bước
(trường hợp nữ luật sư Lê thị Công Nhân v.v…), tệ hơn
nữa là họ còn cho băng nhóm „đầu gấu" của xã hội đen
đến „hỏi thăm sức khỏe", mục đích là doạ nạt, răn đe
kiểu „Chí Phèo", nói lý không lại thì chơi bằng nạng gỗ,
kiểu nó thế! (trường hợp của bác Phạm Hồng Sơn).

Nhưng chưa ăn thua, ấn tượng nhất là cách đây mấy ngày, nữ
nhà báo tự do Tạ Phong Tần bị cưỡng ép câu lưu nguyên ngày
13.04.2010 vừa qua. Các bạn hãy tưởng tượng một người phụ
nữ sáng sớm tinh sương đang ở trong nhà, còn mắt nhắm mắt
mở, còn đang mặc áo ngủ hai dây, quần đùi mỏng ngắn, chưa
kịp đánh răng, bị Công an ập đến bắt đưa về đồn bót,
cũng chẳng lệnh chẳng tòa gì cả, chằm chặp tra khảo tử
sáng đến chập tối, rồi thả ra đường - y nguyên hiện
trạng từ sáng sớm - để trông giống như một người đàn bà
điên xuống phố, thì chúng ta mới thấy được sự tồi bại
không kém phần dã man đối với phụ nữ của những „anh Công
an" của thời đại, là những cán bộ Nhà nước, và sự
nhẫn tâm giữa con người với nhau, chà đạp lên nhân phẩm con
người của cả hệ thống Nhà nước Việt Nam hiện nay, chưa
cần thiết nói đến việc tìm hiểu vai trò của Dân chủ và
tác động trong pháp lý hiện hành.

Những hành động này rất man rợ và bất lương, trâng tráo
với Nhân quyền, coi bản Công ước Quốc tế đã ký như giấy
nhà cầu.

Cái ngày số 13 trong tháng 04 vừa qua với ai và ra sao thì tôi
không biết, nhưng đối với đời phụ nữ của chị Tạ Phong
Tần thì quả thực là ngày „xui tận mạng". Tôi xin chân
thành được chia sẻ sự bị sỉ nhục cùng chị. Khổ cho chị
em đã sinh lầm xã hội và con người.

So sánh chuyện về người phụ nữ ở miền đông nước Đức
và chuyện của chị Tạ Phong Tần ở đây mới thấy được
cái đẳng cấp ở đầu thế kỷ 21 của người và của ta khi
đề cập đến sự nhận thức và thực thi Dân chủ ở cấp
chính quyền. Đọc báo của Nhà nước Việt Nam đang ra rả
tuyên truyền Dân chủ mà thực sự lòng tôi không thể hiểu
nổi họ đang nói cái gì. Họ BIẾT MÀ KHÔNG LÀM HAY LÀM MÀ
KHÔNG BIẾT??? Bản thân tôi thì xin chịu với câu hỏi này. Hay
là cả hai cùng đúng? Vừa (cù) nhây lại vừa (ngốc) xuẩn?
Giống trò khỉ đánh đu! Thật là hết biết!

Hoàng Linh Vương


***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/4738), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét