Tuần kí số 44 - Vì sao có những hiện tượng tha hóa đến thối tha trong văn hóa nghệ thuật?

Đây là một đề tài "cực kỳ tế nhị" mà động đến nó
có thể làm cả giới văn học nghệ thuật nổi giận, nếu
chỉ dùng một từ không "khéo", chứ chưa nói chi đến giới
lãnh đạo. Tuy nhiên, trước những hiện tượng quá phổ biến,
quá thối tha đến không chịu nổi nữa, tớ đành lòng viết
để đánh động lương tâm những ai đang có con cháu trong nhà,
hãy lo bảo vệ chúng nó khỏi cái tai nạn văn chương nghệ
thuật thối tha, bẩn thỉu chưa từng xảy ra ở bất cứ nơi
nào, ở bất cứ thời gian nào trên trái đất này….

Tất cả những dẫn chứng đưa ra, tớ đều lấy từ các
thông tin trên các phương tiện truyền thông của Nhà Nước,
trên các blog "có văn hóa" và có uy tín của các nhà văn,
nhà nghiên cứu, nhà lý luận có uy tín. Tuyệt đối không dựa
vào những lực lượng ngoại bang hay thù địch trrong nước
nào, để khỏi mắc "tội" là nói xấu nền văn nghệ xã
hội chủ nghĩa ưu việt do Đảng lãnh đạo thì… bỏ… vợ
bỏ con có ngày.

<h2>Ôn cố tri… hôm nay </h2>

Cái "tật"của tớ là bất cứ chuyện gì tốt, xấu xảy ra
trong xã hội hôm nay,tớ lại hay nghĩ về cái thời tớ xa
xưa những năm 30-40 của thế kỷ trước. Lần này, tớ nhớ
lại cái thời các tờ báo dưới thời Pháp thuộc Nhật thuộc,
các tác phẩm văn học nghệ thuật những năm 40 của các tác
giả Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Công Hoan… Thời đó có một từ
rất mới lạ là "Lọ". Từ "Lọ" này về sau được phổ
biến đến mức nó thay thế hẳn chữ "thối". Nó dùng để
chỉ những kẻ "trưởng giả học làm sang", "những kẻ
dốt đặc mà làm ra vẻ hiểu biết", những kẻ muốn phủ
nhận thân phận nô lệ mất nước của mình nên đặt tên
ngoại quốc thay cho tên ông bà tổ tiên để lại, những kẻ
mở mồm là nói "toa–moa", thậm chí nói một câu tiếng
Việt thì xen vào 5, 7 từ tiếng Tây bồi kiểu tả con hổ là:
"Lúy" (lui= nó) tí giôn" (jaune= vàng), "lúy tí noa" (noir=
đen), "lúy măng- giê moa" (manger=ăn), "lúy măng giê me xừ"
(monsieur=ông). Các nhân vật "lọ" điển hình trong "Số
đỏ", "Kĩ nghệ lấy Tây", "những thầy đội Min đơ, Min
Toa", "Xuân tóc đỏ" là những cái "lọ" thối nhất mà
văn chương, báo chí thời Pháp thuộc chế giễu, châm biếm,
chửi thậm tệ đến mức chính những vị Anbert Hiếu, Henry
Bổng cũng phải sửa lại card visit của mình. Tớ cũng nghe nói
hình như thời kì ông Diệm (hay ông Thiệu) cũng đã có lệnh
cấm người Việt Nam được lấy tên Tây tên Mĩ trừ những
người đó thực sự có quốc tịch Tây, Mĩ...

Tớ cũng lại nhớ thời đi học trung học, có 1 lệnh ở đâu
không biết: "Để quen dần với tiếng Pháp cấm được nói
tiếng Việt trong nhà các trường Trung Học trở lên". Giờ ra
chơi "Xuyệc vây ăng"(surveillant) nấp trong hầm trú ẩn bom
Mĩ để bắt quả tang chúng tớ ai nói tiếng Việt phải nộp 1
hào (Tức là 1/10 đồng = 4 bát phở) nộp vào quỹ "Xơ
cua-na-xi-o-nan"(Cứu tế quốc gia)! Tớ lại nhớ đến thời kì
cách mạng tháng 8, tất cả các trường học đều phải dạy
bằng tiếng mẹ đẻ kể cả những môn như Tóan, Lí, Hóa
những định luật của Newton, Acximet,… đều phải thuộc lòng
bằng tiếng ta.

Và gần đây nhất, tớ lại nhớ đến một quy định hay thông
tư gì đó của Bộ văn hóa, dưới thời bộ trưởng Trần
Hòan. Rằng thì là cấm dùng ngoại ngữ để đặt tên, khách
sạn, cửa hàng và nếu cần thì phải viết những chỉ dẫn
bằng ngoại ngữ, nhỏ 1/3, dưới các dòng chữ Việt chính
thức…

<h2>Vậy mà… ngày nay thì sao?</h2>

Đi khắp những thành phố lớn Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn,
tất cả những quy định đó đã bị bãi bỏ và làm ngược
lại! "Hải âu" lại trở về "Continental"… Không những
thế chẳng chịu thua những "Queen bee", "Liberty", một
loạt các nhà hàng, quán phở, tiệm may thậm chí các quán ăn
dân tộc đều hiên ngang trưng biển "Blue jean girl",
"Crown", "Mandarin", "C.'est moi", và nghênh ngang, xách mé
hơn cả… PHỞ For THE PRESIDENT!? Có cả một xã Long Hưng ở
Đồng Nai nay đã bị xóa sổ để lập nên 2 khu đô thị tên
là "Aqua" và "thành phố Water Front"! Còn các hãng gọi là
kinh doanh văn hóa thì gần như 90% lấy tên ngoại hoặc nửa
Việt nửa Ngoại như: "Artsign", "Phuong's book" , "M&T
Pictures"… Đến ngay một Ủy ban nhân dân phường mà đối
tượng giao dịch và phục vụ chỉ khoanh vùng trong nhân dân
phường mình, toàn dân lao động da vàng mũi tẹt như phường
Cô Giang cũng trương biển "People's comitee of CoGiang Ward"!??

Riêng về những ca sĩ, nghệ sĩ, diễn viên thì loạn tên Mĩ,
tên Tây, tên Philipin họ Việt, mặc dù chưa được các chính
phủ này cấp sổ xanh, hộ chiếu! Có thể kể đến hàng trăm
cái tên muốn từ bỏ gốc gác tổ tiên của mình một cách
rất vênh váo và… tự hào. Từ những năm đầu đổi mới
sang họ Tàu như Lâm, Chấn, Ưng, Đàm, Nhật… thì hôm nay là
hàng hà sa hố những cái tên mà thống kê sơ sơ cũng phải…
vài chục trang với những tên Mickey Từ Minh Hi, Baby J, M4U, Noo
Phước Thịnh, Akira Phan, Mr D, Vboys, Tina Tình, Hamlet Trương, Wanbi
Tuấn Anh,… kể không thể hết về những con người "lọ"
cực kì này.

Cũng chẳng có cách nào giáo dục được họ khi sự chối bỏ
nguồn gốc của mình lại do chính họ tự giác và được báo
chí nhà nước tuyên truyền quảng cáo một cách công khai ầm ĩ
và rất đỗi tự hào… và… "lọ"đến mức… "thơm tho
và hái ra tiền đến thế!"

Còn về tác phẩm của họ thì sao? Chao ôi có bao giờ âm nhạc
Việt Nam lại có những "sáng tác hòa nhập," đúng với ước
vọng của nhạc sĩ Dương Thụ thế này chăng: Đầy rẫy trên
các kệ đĩa bán khắp nơi là những album mang tên "Hãy cùng
Dance", "I do", "My apologize", "Girl night", "Wow",…
Còn trong nội dung các bài hát thì nửa Tây nửa ta, nửa Mĩ,
nửa Phi kiểu "Oh! First kiss", You make me happy,… chẳng nói
lên được tiếng chi, giờ chỉ nghe nhịp đập trái tim/ Oh!
First kiss, you make me crazy" (bài hát trở thành sao của Bằng
Cường trong album "Wow". Còn ca sĩ Noo Phước Thịnh thì lại
đi vào hàng vạn trái tim tuổi teen nhờ vào bài hát "Mất
em" (Because I'm Stupid)… Với Đông Nhi thì nhờ có "Baby!
Please don't leave me alone" (CD "Bối rối") mà trở thành
"siêu sao" một sớm một chiều trên báo chí lề phải.

Phải nói ngay rằng, giới ca nhạc hiện nay là giới
"lọ" nhất trong giới nghệ sĩ. Đã thế, cái "lọ" lại
được nhân lên nhờ các phương tiện truyền thông rẻ tiền,
thích tiếng Tấy, tiếng Mĩ ra sức tuyên truyền cho những
"tác phẩm" ngay từ khi nó chưa ra đời. Hãy đọc một bài
quảng cáo về "dự án âm nhạc" của mấy siêu sao sắp
thực hiện đăng trên một tờ báo từng nhiều lần lên án
chuyện dùng quá nhiều tiếng Anh Toàn những: "Passport to Búp
bê city", "Music all the night", "Unmake up", "Special
edition", "M.O.T" (Melody of time) của các siêu sao Thanh Thảo,
Đức Tuấn, Đoan Trang, Mr Đàm… mà cứ tưởng đây là quảng
cáo cho một nhóm pop, rock, ca nhạc sĩ nào ở một tiểu bang
khỉ ho cò gáy bên Mĩ sắp sang làm ăn ở Việt Nam!!

Có ai là một người nhạc sĩ chân chính sinh ra và
trưởng thành trên mảnh đất chữ S này mà đọc xong bản tin
không đỏ mặt,lắc đầu hoặc... nhổ nước miếng!

<h2>Lại nói về chuyện văn thơ ở xứ ta trong những
ngày gần đây</h2>

Các báo cáo chính thức đều ghi nhận "chưa có tác phẩm nào
xứng với tầm thời đại". Nhưng giải nhất, giải nhì,
giải A, giải B…, "đầu tư sáng tác" tiền tỉ vẫn cứ
tiếp tục thực hiện đều đều mặc kệ mọi sự kêu ca, rè
bỉu, bỏ của chạy lấy người của không ít tác giả có
lương tâm, đến nỗi báo chí của ngành công an cũng phải lên
tiếng. Gần đây nhất, sau khi các trang blog của hơn 50 nhà văn
đã phanh phui các vụ "thi thơ dở", vụ trao "giải thưởng
khùng điên cho một kẻ điên khùng" thì chỉ có một tờ Lao
động dám đưa tin mà không có í kiến phê phán về vụ nhà
thơ tiến sĩ Mác Lênin làm thơ theo kiểu văn xuôi tả cảnh
loại xoàng của một học sinh lớp 5, vụ "Trăng nghẹn", vụ
kiếm chác, Lobby để được giải… Tất cả đều chỉ rõ
một sự thật rất là… "lọ" từ những sự việc đến
con người của giới nhà văn, nhà thơ… nhất là của mấy ông
lãnh đạo các Hội và các Ban "DÁM" Khảo! Những tác phẩm
nổi tiếng trong dân gian, thậm chí in lậu như "Thời của
thánh thần", "Đối mặt", "Mạt lộ", "Xin lỗi !em
chỉ là con đĩ" được quần chúng tìm đọc thì chẳng bao
giờ được một cái giải… rút nào. Trái lại, những tác
phẩm được báo chí đề cao thậm chí được giải, in chỉ
800,1000 cuốn cũng chỉ dùng làm cái... hứng bụi trên các kệ
sách. Trái lại, đi vào các trang web, blog, của một loạt văn
sĩ, thi sĩ thì riêng cá nhân tớ nếu được phép tớ có thể
bỏ phiếu tặng giải Oscar về văn học cho không ít những tác
giả và tác phẩm mà vợ chồng tớ đã phải căng mắt ra mà
đọc trên mạng. Đó là những sáng tác của Nguễn ngọc Tư,
Nguyễn Quang Lập, Đào Hiếu, Bùi Minh Quốc, Võ Đắc Danh… và
chắc còn nhiều nhiều người nữa mà tớ không có đủ thời
giờ và hơi sức để tìm đọc rồi để buồn nhiều phút cho
cái Chân - Thiện - Mỹ đích thực cho đến nay vẫn bị dập
vùi, nếu không có cứu tinh Internet…. Tớ lại nhớ đến cái
thời người ta lên án những tác phẩm của Vũ Trọng Phụng,
Thạch Lam, Nguyễn Công Hoan… và đề cao những "Tổ đá nhỏ
ca A", "Sống như anh", "Mùa lạc", "Cái sân gạch" mà
thấy chuyện xảy ra hôm nay nó còn "lọ" hơn những gì đã
xảy ra hơn 30, 40 năm trước

<h2>Lại xin "nói leo" sang chuyện điện ảnh và sân
khấu</h2>

a/- "Bắt trộm gà hàng xóm làm cỗ tế tổ" là lời
của đạo diễn Đỗ Minh Tuấn mới tuyên bố với báo chí.
Gần đây nhất, về việc có sự tranh nhau về một đề tài
thậm chí một kịch bản được đầu tư 200 tỷ đồng để
kỉ niệm 1000 năm Thăng Long. Riêng cái đề tài Lý Công Uẩn,
được dựng thành phim "Ngàn năm thương nhớ Thăng long hay là
"Gì gì… dời đô "thôi cũng đã có những kiện cáo "Ai
được nhà nước Trung ương", Nhà Nước Hà Nội ký hợp
đồng. Bên lề là chuyện 200 tập phim hoàng tráng về Thăng Long
đó tại sao lại phải nhờ Trung Quốc góp tay, góp sức, phải
quay ở nước… lạ với cả ngàn diễn viên quần chúng toàn
người nước ngoài? Duyệt đi,xét lại, phân công phân nhiệm
thế nào mà trên các trang blog và cả báo nhà nước đều bật
mí nhiều chuyện "lình xình" chưa từng có trong một bộ phim
rất... lịch sử.

Chưa hết, sân khấu cùng điện ảnh với hai kịch
bản trùng chủ đề kỷ niệm Ngàn năm Thăng Long là "Trần
thủ Độ và Người Tình" và "Anh hùng và mỹ nhân", chưa
ai được biết bóng dáng nó ra sao thì đã có hàng loạt phản
biện về nhân vật Trần Thủ Độ, khác nhau như nước với
lửa làm Ban tổ chức cũng chẳng biết nghe ai mà quyết định
mở hầu bao.

Còn nhiều chuyện lặt vặt nhưng gây mất đoàn kết nghiêm
trọng như chuyện chọn đăng tuyển tập, tổ chức lễ hội
thơ, thậm chí chọn bài thơ nào được... thả lên trời (nghĩa
là mất tích tang chứng!) cũng gây bất mãn, không tâm phục
khẩu phục được nhiều người,

- Gần đây nhất là lời tuyên bố "Điện ảnh Việt Nam đang
ở vị trí không thể thấp hơn" (nghĩa là dưới đáy của
sự thấp) của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên chắc sẽ gây sốc
cho không ít người nhất là của các nhà sản xuất đã từng
được giải ở chợ phim Hongkong và nhất là đối với các
"nghệ sỹ lớn"đã từng có phim mang chuông đi dấm nước
người dù ra về chỉ là hai bàn tay trắng!

- Chuyện mượn kịch bản nước ngoài thậm chí mượn cả
đạo diễn nước ngoài để đổi tên phim, thành phim Việt Nam,
nhưng nhân vật vui buồn, đau khổ, khóc lóc, đánh võ thậm chí
cả đến cách ăn mặc, trang trí vẫn đều không thoát khỏi
mác nước ngòai và làm tồi tệ đi bộ phim chính cống ngoại
mà khán giả đã từng xem, có khi đến mê mệt! Không phải
không có nhiều í kiến phê phán nhưng mặc kệ những "Ngôi
nhà hạnh phúc", "Thứ ba học trò", "Gia đình phép
thuật"… vẫn cứ "chó cứ sủa đòan người cứ đi". Đã
thế lại còn tự ru ngủ mình bằng những "phần trăm phim
Việt" đang được chiếu thống trị (chứ không phải là
"được xem")trong các giờ vàng). Nhưng thực tế thì giờ
vàng trên hơn 60 đài truyền hình cả nước, nhân dân (kể cả
vợ con tớ) đều tránh xa mấy đài chiếu "phim mua kịch bản
hoặc "thuổng" của nước ngoài" mà bật sang các kênh HBO,
Starmovies, Cinemax… hoặc các đài địa phương để xem phim Mĩ,
phim Hàn, phim Tàu. Cái sự "làm láo, báo cáo hay", cái cách
"tự vỗ ngực" này nó còn "lọ" hơn, những bản nhạc
ăn cắp của nước ngoài. Vậy mà năm nào cũng "Cánh diều
vàng", "Cánh diều bạc" mà hậu quả để lại chỉ là
một núi những thắc mắc, so sánh, một mớ những tranh luận
không bao giờ chấm dứt như "thế nào là nghệ
thuật","thế nào là thị hiếu quần chúng", "thế nào là
mì ăn liền", một số các nhà làm ăn điện ảnh có tâm
huyết thì nay chỉ biết kêu lên "Ôi! Bao giờ cho đến ngày
xưa?"

Còn 1001 câu chuyện "lọ" đến bịt mũi cũng vẫn thấy
thối… đã được phơi bầy ra trước bàn dân thiên hạ hoặc
bị "bật mí" trên các trang web, trang blog của các văn nghệ
sĩ có uy tín mà tớ không còn hơi sức để vào mạng thăm hỏi
họ. Cho nên, tớ xin tạm ngừng ở đây mà đi vào cái phần
rất khó nói trên của các " báo lề phải" mỗi khi đề cập
đến các vấn đề đã nêu ở trên, đó là

<h2>Vì sao có những hiện tượng thối tha này?</h2>

1-/ Đây rõ ràng là một sự bế tắc, một sự khủng hoảng
cao độ trong lí luận cơ bản vè văn nghệ trong tình hình
hiện tại: Văn nghệ là cái gì? Giai cấp tính, đảng tính trong
văn nghệ có còn cần thiết không? Văn nghệ sĩ tồn tại để
làm gì? Thậm chí thế nào là văn nghệ sĩ? Thế nào là một
tác phẩm văn nghệ. Văn nghệ sĩ thời đại này là thời đại
gì? Tất cả là một mớ bòng bòng, chẳng ai giải thích nổi
cho ai, thậm chí công khai "Trống đánh xuôi kèn thổi
ngược"! Tớ bỗng nhớ đến tình hình xã hội sau thế chiến
thứ 2 tại Châu Âu mà tớ đã đọc được trên nhiều sách
báo, phân tích về nguyên nhân của phong trào hippy, về sự ra
đời của nghệ thuật Pop, Rock… khi trên cả Châu Âu lúc ấy
đang tang hoang cả vật chất lẫn lòng tin… Hàng triệu con
người, sau chiến tranh đang lũ lượt băng qua những cảnh hoang
tàn đổ nát, để trở về nơi mà họ đã bị bom đạn xua
đưởi đi, nay trở về cũng chỉ là đổ nát và hoang tàn,…
Cha mất con, vợ mất chồng, hai bàn tay trắng, họ lại tiếp
bước, có người vượt cả ngàn cây số để đi tìm một gia
đình, một quê hương, một Tổ Quốc… Những con người mà
Malraux gọi là "thù ghét cả thế giới đó" đã chẳng còn
một chút lòng tin vào vất cứ cái gì,vào bất cứ ai, vào bất
cứ lý tưởng nào đang đặt ra cho họ câu hỏi "GIÁ TRỊ LÀ
GÌ? Và cái câu trả lời của họ là DESTROY (phá, phá hết).
HỌ được một số lý luận gia chán đời hô hào phương
hướng "Đánh già lại giá trị của cuộc sống"
(réevaluation de la vie) và phong trào Hippy đã bùng lên như một
sự xả xúp páp với cuộc đời! Đầu tóc rũ rượi, áo quần
rách rưới, lấy bẩn làm sạch, lấy xấu làm đẹp, lấy
tiếng động thay âm thanh, lấy bôi bẩn thay tạo hình…họ
dắt dìu nhau đi lập lại những "giá trị mới". Và cũng
từ đó, một loạt những trường phái, những xu hướng, những
cuộc cách tân, đổi mới cả tốt lẫn xấu ra đời!
"Grunge" chính là một xu hướng nghệ thuật tự nhận mình
là "rác rưởi" và biến tướng của nó là Hip-hop, Rap,
Graffiti… sau này,…

Tình hình nghệ thuật Việt Nam đang ở trong tình trạng có vẻ
"sạch sẽ" hơn thời hippy, nhưng về bản chất cơ bản của
nó chính là phản ảnh một làn sóng mới muốn ĐÁNH GIÁ LẠI
TÒAN BỘ GIÁ TRỊ về cuộc sống của con người, PHỦ NHẬN
NHỮNG GIÁ TRỊ VỀ VĂN NGHỆ CỦA MỘT THỜI NÀO ĐÓ. Thậm
chí phủ nhận những giáo điều nào đó về Dân Tộc, về Tổ
Quốc,về Đảng,… về mọi tín điều Chân Thiện Mỹ của cha
anh nay đã HẾT THỜI! Điều này khi không có những sự sáng
suốt của những tinh hoa dân tộc, của những nhà lãnh đạo,
tài năng, đức độ thì con đường mà lớp trẻ đang đi tới,
hành động và suy nghĩ bất cần đời, vô chính phủ, sẵn
sàng làm ngược,nghĩ ngược với những gì mà tiền nhân của
chúng đã… ngu lâu,tụng kinh gõ mõ cho những giá trị phù
du,chẳng có và tồn tại bao giờ!chính là sự phản ứng của
thế hệ nổi loạn chứ không có gì mới!

2/ "Tinh hoa dân tộc", những nhà lãnh đạo sáng suốt và có
tài đâu chưa xuất hiện thì chính các cơ quan truyền thông
của nhà nước hôm nay lại tham gia tích cực đẩy mạnh những
"giá trị lộn tùng phèo" này. Thỉnh thoảng có một vài bài
báo "ra cái vẻ uốn nắn" nhưng không hề đưa ra í kiến
phê phán, chẳng có chính kiến rõ ràng (vì mị dân?) nên đề
cập đến những hiện tượng "lọ" đó vô tình đã trở
thành quảng cáo đi tìm xem thử, nghe thử cho lớp thanh niên,
nhất là lớp tuổi teen đang bơ vơ ngơ ngác trên con đường
lựa chọn, phân biệt phải trái, đúng sai. Thử hỏi làm sao mà
những cơ quan báo chí, truyền hình có thể "dạy dỗ"
người ta không nên dùng tiếng Anh nếu có thể dùng được
tiếng Việt trong khi nhan nhản trên báo là những từ tiếng Anh
coi như tiếng Việt từ lâu như "Show", "Biz show", "Hit",
"Hot", "Vip", "Feat", "VI Lich,Gi Lích, Rating,PR,… Còn trên
truyền hình VN thì đủ loại kênh nào Fashion, Omni Sport, Bill
board, O2,, Let's Viet,ITV, InfoTV… Ngay các đội bóng chuyền bóng
đá cũng có tên Tây trước khi gọi tên ta, Megastar Nam Định,
Becamex Bình Dương, Navibank Sài Gòn,PV(hay TB?) oil Thái Bình, "The
Vina Căng xai (hay là xái cẳng?) Ninh Bình"… Có trường hợp 1
tờ báo ngay trong giáo dục "Tinh thần yêu tiếng Việt" in
đầy một trang trái thì ngay trang phải lại đăng thông tin về
vụ "Storm Rock" sẽ diễn ra trong 2 ngày mà tất cả chỉ có
78 chữ nhưng tớ đã đếm ra tới 48 chữ là tiếng Anh, riêng
các nhóm nhạc Rock tham gia thì 100% đều tên tiếng Anh cả!

Chuyện giả vờ yêu tiếng Việt càng thêm nực cười khi bị
nghe những thứ tiếng Tây giả cầy, phát âm trên đài, trên TV
mà đáng lẽ dùng tiếng Việt dễ hiểu hơn nhiều như, "tê en
tê" (T and T), "ai bê em" (IBM), "Tai bờ réc" (time break),
"Sét boi" (Set point), "Mắt boi" (Match point) mà đơn giản
chỉ là điểm kết thúc trận, điểm kết thúc ván quần vợt
mà thôi! Cứ như "làm cho mấy ông bà nông dân ít học phải
thắc mắc" là một cái thú vậy!

Thử hỏi rằng những cơ quan ngôn luận khi khuyên nhủ người
dân không nên làm ô nhiễm không khí mà lại thi nhau "đổ rác
ra đường" thì ai còn tin vào cái chuyện hô hào quay lại ngôn
ngữ của mẹ đẻ nữa? Trước tình hình các thứ "lọ"
thối trong văn nghệ đang ngày càng mở nút làm khổ mũi bà con.
Tớ xin đề nghị với các nhà cầm quyền:

1) Họp 3 bộ, 7 ban gì đó để ra một
đạo luật về văn hóa, văn nghệ cho phép tự do sáng tác và
biểu diễn, tự do phát biểu tư tưởng và cái mgưỡng của
tự do là ở chỗ nào

2) Kiểm tra tất cả những các cơ quan
phụ trách "đầu ra" của văn nghệ, báo chí, đài truyền
hình, phát thanh, các trung tâm băng, đĩa CD, VCD, DVD (hiện nay
đang do Nhà Nước độc quyền) xem cái gì, tổ chức nào, ai
đã và đang làm lợi cho đời sống tư tưởng và tình cảm
của tòan dân thì khuyến khích giữ lại, còn cái gì chỉ có
hại cho nhân dân, tốn tiền của người đóng thuế, bẩn tai,
bẩn mắt quần chúng thì kiên quyết dẹp bỏ dù bỏ đi những
loại "lọ" này nó gây thất nghiệp cho nhiều kẻ ăn bám
cũng xin đừng lo vì tất cả họ đã giàu xụ cả rồi

3) Trước mắt và "việc cần làm ngay"
là quay lại những quy định về việc sử dụng tiếng ngoại
quốc của Bộ văn hóa thời bộ trưởng Trần Hoàn với những
chế tài cụ thể hơn,phạt hành chính nặng tay hơn, như chủ
trương đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy vậy! Ví dụ: Tới
ngày…. Nếu không gỡ bỏ các bảng hiệu bằng tiếng ngoại
quốc thì phạt 100 triệu đồng chẳng hạn. Còn đối với
những anh chị Mĩ con, Pháp con, Phi con…. thì mọi phương tiện
truyền thông đều được phép gạt bỏ cái phần "lai Mỹ",
"lai Tây"tự nguyện đó

4) Trừ khi cần khuyến khích phong trào
nghiệp dư, hoặc thi tốt nghiệp ở các trường nghệ thuật,
mọi cuộc thi sáng tác trong giới chuyên nghiệp nên gạt BỎ
HẲN. Mỗi năm (hoặc định kì một vài năm), nhà nước nên
tổ chức vinh danh một số tác giả và tác phẩm đã được
phổ biến và có đời sống trong quần chúng bằng những phần
thưởng thật đáng giá. Phương pháp tiến hành xin cứ cử
người bay sang Mĩ sang Tây kể cả sang nước Nga, nước Đức
xem họ làm thế nào thì về nhà cứ thế mà làm. Đừng bày ra
cái trò mỗi năm năm bảy anh ngồi lại rồi "cho" ông này,
bác kia, chú này, thằng nọ mỗi người một tí tiền còm và
một danh hiệu hão!

Chẳng hiểu tớ có suy nghĩ lẩm cẩm, có ảo tưởng vào một
nền văn hóa, văn nghệ hết "lọ" không nhỉ? Vả lại chắc
gì bài này đến được tay mấy người đương chức đương
quyền? Văn nghệ văn nghẽo, chuyện cực kỳ nhỏ,chưa bằng con
thỏ….Có gì mà lo!

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/4437), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét