Nguyễn Ngọc - Thư gởi các vị Đảng Viên hưu trí

Tôi không có ý định lôi kéo hay công kích, càng hiểu rõ mình
không hề có khả năng để làm việc này khi suy nghĩ về các
Vị Đảng viên hưu trí thuộc Đảng Cộng Sản Việt Nam, đặc
biệt đối với các vị lão thành như: Võ Nguyên Giáp, Đồng
Sĩ Nguyên, Nguyễn Trọng Vĩnh, Đặng Quốc Bảo v.v... hoặc các
vị Đảng viên lão thành đã khuất: Nguyễn Hộ, Trần Độ, Võ
Văn Kiệt, Lê Trọng Tấn, Chu Văn Tấn v.v... hoặc các vị đã
từng là Đảng viên như Bùi Tín v.v...

Tôi - một người dân bình thường như bao người dân nước
Việt.

Tuổi đời: còn thua các vị nhiều năm.

Tuổi Đảng: một con số không.

Sự trải nghiệm: không biết nhiều hay ít! và càng không biết
thế nào là nhiều, thế nào là ít.

Tài năng: cũng một con số không tròn trĩnh.

Sự đóng góp cho quê hương: không có.

Lòng yêu nước: tôi mạnh dạn để nói rằng: ngang bằng với
các Vị.

Nói chung, tôi - một thường dân không thuộc hàng có "số má"
gì để nói mà các Vị cần nghe. Tôi ý thức rõ điều đó.
Tôi nói cho chính những thao thức của tôi và tôi tin của không
ít người dân Việt Nam bởi lẽ đơn giản - Các Vị yêu Quê
Hương này bao nhiêu thì tôi cũng yêu Quê Hương này bấy nhiêu
như hàng triệu đồng bào trong và ngoài nước của chúng ta.
Tình yêu Quê Hương của các Vị, của tôi, của hàng triệu
đồng bào Việt Nam là đồng đều, vì tất cả chúng ta là
người Việt Nam.

Tôi có cái may mắn và hân hạnh trong cuộc đời bươn chải
nhiều sóng gió của mình là được tiếp xúc với nhiều Vị
là Đảng viên hưu trí bình thường và môt số Vị là Đảng
viên hưu trí hàng trung, cao cấp.

Tình yêu Quê Hương của các Vị là sự thật và của tôi cũng
vậy. Các Vị mong muốn Quê Hương này phải văn minh, giàu,
mạnh cũng như tôi muốn. Bài viết này, không phải nhằm mục
đích tranh cãi về phương thức làm sao cho Quê Hương này văn
minh, giàu, mạnh vì tôi nghĩ rằng các Vị hoàn toàn quá hiểu
và biết phải làm gì. Tuy nhiên, tôi nhận thấy một số điều
ở các Vị mà không thể không nói. Tôi nhận thấy ở các Vị
một số điều mà lòng yêu nước cứ thôi thúc tôi phải nói
ra, có lẽ đó là điều nhỏ nhoi, tầm thường mà tôi mạo
muội nghĩ rằng việc nói ra là sự đóng góp cho Quê Hương yêu
dấu của chúng ta.

Sự hy sinh gian khổ trong chiến tranh, kiên cường trên từng
mặt trận, lòng thủy chung vẻn vẹn đối với lý tưởng mà
các Vị đã và/hoặc đang đeo đuổi là điều tôi không nghi
ngờ.

Dân tộc Việt Nam này luôn ghi nhớ công lao, xương máu và kể
cả sự hy sinh về gia đình của các Vị cho sự thống nhất
nước nhà (như ông Võ văn Kiệt đã phải mất vợ con trong
chiến tranh, ông Phạm Văn Đồng có vợ là bà Phạm Thị Cúc
bị bệnh tâm thần từ năm 1951, theo các bác sĩ nguyên nhân
dẫn tới bệnh của bà Cúc là do thời gian dài thiếu thốn
tình cảm vợ chồng. Vì lí do đó mà về sau ông Phạm Văn
Đồng đã dọn về ở hẳn nhà riêng chứ không thường xuyên
ở và làm việc trong khuôn viên Phủ Chủ tịch như trước
nữa, cùng với sự giúp đỡ và tạo điều kiện chữa chạy
của phía Liên Xô bệnh của bà cũng đỡ trầm trọng hơn nhưng
vẫn không khỏi được (nguồn wikipedia) và còn rất nhiều
những hy sinh gia đình riêng tư để theo đuổi lý tưởng và
phụng sự Quê Hương của các Vị mà tôi không thể nào kể ra
hết được như Nguyễn Văn Trỗi chẳng hạn.

Người Việt vốn là người văn minh, hiểu biết, nghĩa tình.
Từ lâu và cho đến nay chúng tôi đã trả cho các Vị những gì
chúng tôi có thể mà bất kể dưới hình thức nào cũng tựu
trung qua hai dạng: Vật chất và Tinh thần. Đến nay, sau ba mươi
lăm năm nước nhà thống nhất, không biết những gì mà người
dân Việt chúng tôi đã trả đủ và tương xứng cho các vị
cũng như gia đình của các vị chưa? Hy sinh bằng xương máu, gia
đình riêng là không có gì sánh nổi, tôi hiểu đạo lý này
của người Việt Nam cũng như các Vị, chắc hẳn các Vị cũng
không đòi hỏi sự đền đáp của người dân chúng tôi. Tôi
hoàn toàn tin rằng vậy.

"Thôi, ông ạ! cỡ như ông Giáp nói còn không ăn thua gì nữa
là tôi" một Vị Đảng viên hưu trí bình thường buồn buồn
nói với tôi như vậy.

"Phải có nhiều ông cỡ ông Giáp, ông Nguyên, ông Vĩnh thì may
ra..." một Vị Đảng viên hưu trí bình thường khác tiếp lời.

Còn nhiều lắm những lời bình luận giông giống vậy của
những vị Đảng viên mà tôi tạm gọi là "Đảng viên bình
thường". "Đảng viên trung, cao cấp" thì sao?

"Thôi ông ạ! tôi bây giờ có còn là gì đâu, nói thì tôi sẳn
sàng đó, nhưng họ có chịu nghe đâu, ông không thấy ông Giáp
sao?" Vị "Đảng viên trung, cao cấp" nói giọng chậm rãi và
cũng...buồn

"Ông không thấy ông Trọng, ông Công sao? ít nhiều họ là nhà
báo, nhà văn; văn chương chữ nghĩa của họ gãy gọn, súc tích
mà chúng nó còn bắt bẻ, lôi lên lôi xuống kiểm điểm huống
gì bọn tôi chỉ là những anh lính "Bộ đội Cụ Hồ" của
một thời đã xa!" Một vị "Đảng viên trung, cao cấp" khác nói
giọng còn cay đắng hơn.

Tôi cũng... lặng thinh! Điều đó không có nghĩa tôi đồng ý
với suy nghĩ của các vị Đảng viên hưu trí kia.

Các vị khác như<a
href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=276145&ChannelID=3">Huỳnh
Tấn Mẫm</a>
<a href="http://take2tango.com/n3ws/2-tong-bien-tap-bao-dang-ra-di-5771">Lê
Văn Nuôi, Nguyễn Công Khế, Bùi Thanh</a>
<a
href="http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=print&sid=4582">Dương
văn Đầy</a>v.v... thuộc lớp đàn con, đàn em hoặc cùng thời
với các vị chắc cũng sẽ nói như các vị hoặc cam chịu
chấp nhận như họ đã chấp nhận để được "an phận thủ
thường"!.

"Thôi! Mình già rồi, tụi trẻ nói nặng mình không chịu
được. Tụi trẻ bây giờ nhiều đứa không coi đám tụi này
ra gì!" Một vị vừa qua tuổi sáu mươi vài năm - nói. Nghe mà
cay đắng!

Cùng trang lứa, cùng tâm trạng của tuổi già, tôi hiểu và sẻ
chia với các vị Đảng viên hưu trí những đắng cay và chua
chát trong tình đời nhưng không thể hiểu và chia sẻ được
trong "tình đồng chí" của họ với nhau - cũng dễ hiểu - tôi
không phải là Đảng viên (!)

Nói các vị Đảng viên hưu trí đừng buồn. Hồi xưa khi nghe:
"Quê hương anh nước mặn, đồng chua. Làng tôi nghèo, đất cày
lên sỏi đá, tôi với anh hai người xa lạ, từ phương trời
chẳng hề quen nhau. Lúc nguy biến tình xiết chặt tình, đêm
tối chung chăn thành đôi tri kỷ. Đồng chí, ruộng nương anh
bỏ vợ anh cày, gian nhà tranh mặc kệ gió lung lay... Áo anh rách
vai, quần tôi có hai miếng vá... thương nhau tay nắm lấy bàn
tay..." tôi xúc động cái "tình đồng chí" đó. Các vị buồn
cũng phải. Khác quá rồi, bây giờ khác quá rồi!.

Nhưng cũng không thiếu, thậm chí còn nhiều nữa là khác, các
vị Đảng viên hưu trí lại nói (đại loại):

- Thôi, tôi bây giờ thích vui thú điền viên, chăm sóc con cháu,
hơi đâu lo chi cho mệt! Bao nhiêu năm rồi, hy sinh nhiều rồi,
cống hiến nhiều rồi, phải cho tôi nghỉ ngơi chớ!

- Tôi bây giờ thích đi chùa, có cảm giác nhẹ nhàng, gác bỏ
chuyện thế sự.

- Tôi bây giờ sáng sáng đi tập dưỡng sinh để giữ sức
khỏe cho mình cũng là cho con cháu đỡ phần nào nếu mình không
bệnh hoạn.

- Tôi bây giờ cũng chẳng cần gì, "đi" mấy chục năm bây giờ
cuối đời cầm cuốn sổ (1) tháng được vài triệu, tiện
tặn cũng xong, cũng đâu xài gì to lớn, còn giúp cho xấp nhỏ
chút ít.

- Tôi bây giờ rầu quá! con trai (hoặc con gái)tôi, gia đình
tụi nó lục đục, cơm không lành, canh không ngọt, mấy đứa
cháu nheo nhóc , cha mẹ nó còn phải chạy qua nhờ tôi viện
trợ v.v... còn đầu óc nào mà nghĩ cái gì xa hơn.

- Ui thôi ông ơi! Tôi bây giờ có mảnh trang trại vài mẫu,
thuê người trông coi, thỉnh thoảng vài tuần hay tháng chạy
lên chơi vài bữa cho khuây khỏa, con cái cũng thành đạt hết
rồi, lo cái gì mà lo. Tôi chỉ mong tới lúc chết, "ông Trời"
cho đi nhẹ nhàng mau chóng, mình đỡ khổ mà tụi nhỏ cũng
đỡ cực.

- Có vị còn dạy con (đã lớn trên ba mươi tuổi, trước mặt
tôi), thôi con à! theo "nó" đi, lỡ "nó" ghét thì mày khổ thân,
không lo được cho vợ con, còn khổ lây tao với má mày! Mày đi
tù, ai lo(?)

Còn nhiều lắm - những tâm trạng của các vị mà tâm trạng
nào cũng đúng, hợp tình, hợp lý.

Ai nỡ đi đòi hỏi gì các Vị nữa! Dù sao "cay, đắng, ngọt,
bùi" các vị đã nếm trải quá nhiều rồi! Hãy để các vị
nghỉ ngơi với những lo toan không kém bộn bề giữa con cái
còn chưa "thành nhân" và vẫn bám vào cha mẹ!

Đâu hết rồi những "xếp bút nghiên lên đường tranh đấu",
đâu hết rồi "ra đi ra đi thà chết chớ lui", đâu hết rồi
"nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng... là người tôi
xin chết cho Quê Hương", đâu hết rồi "những đêm không ngủ",
đâu hết rồi "hát cho đồng bào tôi nghe", đâu hết rồi "dậy
mà đi hỡi đồng bào ơi!". Đâu hết cả rồi???

Sự hy sinh của các vị là có thật. Sai lầm của các vị cũng
là có thật. Sự hy sinh của các vị đã được xã hội đền
đáp (có thể là chẳng bao giờ đủ), vậy thì chúng tôi -
những người dân bình thường chỉ dám đòi hỏi các vị có
nhận thì có trả, có sai thì có sửa và phải hết sức để
sửa dù cho là rất ít.

Các vị đừng tự nhốt mình trong các suy nghĩ như thế nữa.
Ít nhất các vị có thể NÓI.

Các vị có thể run tay (do tuổi già) khi cầm súng chĩa vào quân
thù, các vị có thể đọc văn thư không nhanh như xưa, các vị
có thể lướt web rất chậm hay thậm chí không biết vượt
tường lửa so với tuổi trẻ, nhưng tôi tin lòng yêu nước
của các Vị vẫn vẹn nguyên trong mấy chục năm nay.

Các Vị hãy NÓI đi! hãy cùng nhau cất lên tiếng nói như ông
Giáp, ông Nguyên, ông Vĩnh, ông Bảo, ông Trọng, ông Công, ông
Mai Đốc v.v... các vị hãy nói trong từng cuộc họp chi bộ
tại địa phương (cho các Đảng viên trẻ) mà các vị vẫn sinh
hoạt hàng tháng, các vị hãy nói cho chính con cháu các Vị về
lòng yêu nước và những hy sinh, mất mát của các Vị khi giặc
nội xâm vẫn chễm chệ và họa ngoại xâm đang một lần nữa
rập rình nơi cửa ngõ Quê Hương này. Các Vị hãy dạy cho
chính từng đứa con, đứa cháu trong nhà không được đớn
hèn, các Vị đừng bảo con cháu hãy theo "nó" để tránh tù
tội, các vị đừng đem nhà tù mà hù dọa chúng. Tôi thành
thật XIN các Vị đó!

Tiếng nói của các Vị - tôi vẫn tin - nhất định có một tác
dụng tối thiểu nào đó và hơn hết, các Vị cũng chẳng có
gì để mất mà hãy xem đó là sự trả lại một phần nào đó
mà các Vị nhận từ chúng tôi - nhân dân Việt Nam. Tôi tin khi
các Vị cất lên tiếng nói từ lương tri và trách nhiệm của
các Vị, con cháu của các Vị, những Đảng viên trẻ -trong các
chi bộ mà các vị tham gia sinh hoạt - nhất định có một nhận
thức nào đó cho Quê Hương - đã chịu quá nhiều điêu linh
này.

"Một con Én không làm nên mùa xuân", nhưng không có từng con Én
thì không thể có đàn Én. Những con Én đang chao về báo hiệu
mùa xuân đang tới, có lẽ các Vị cũng thấy. Các Vị hãy nhớ
mình cũng đã từng là những con Én báo Xuân sang. Vậy các Vị
còn chờ gì nữa mà không bay lên cùng những Cánh Én đầu tiên
để mang về mùa Xuân rạng rỡ cho Dân tộc Việt Nam này?

Nguyễn Ngọc

______________________________

(1) Sổ bảo hiểm xã hội để lãnh lương hưu.


***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/4374), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét