Maiakovski</em>
Dưới thời kỳ Pháp thuộc
Những thằng nịnh hót nghênh ngang
Lưng rạp trước quan Tây
Bắc vợ như thang
Chân trèo lên danh vọng
Đuôi vợ chúng đi
Lọt theo đầu chúng
Bao nhiêu nhục nhằn;
Nhục mất nước muôn phần
Nhục cùng đất nước
với những thằng nịnh hót
Một điều đau xót
Trong chế độ chúng ta
Trong chế độ Dân chủ Cộng hoà
Những thằng nịnh còn
thênh thang
đất sống
Không quần chùng, áo thụng
Không thang đàn bà
Nhưng còn
thang lưng
thang lưỡi
Những mồm
không tanh tưởi
Ngậm vòi đu đủ
Trợn mắt
Phùng mang
Thổi vào rốn cấp trên
"Dạ, dạ, thưa anh…
Dạ, dạ, em, em…"
Gãi cổ
Gãi tai:
"… anh quên ngủ
quên ăn
nhiều quá!
Anh vì nước
vì dân
hơn tất cả
từ trước đến nay"
Chân xoa
và xoa tay,
Hít thượng cấp
cứ thơm
như múi mít
Gọi như thế là
phê bình cấp trên
kịch liệt
Gặp cấp trên chủ quan
Mũi như chim vỗ cánh
Bụng phềnh như trống làng:
Thấy mình
đạo đức
tài năng
hơn tất.
Như thế là chết rồi:
Quân nịnh
tha hồ lên cấp
Như con gì nhà gác lên thang
Còn muốn lên thủ trưởng cơ quan
Còn đi đây
đi đó
Lưỡi và lưng
Lắm thằng gian khổ
Chúng nó ở đâu:
Thối thóc thuế
Mục kho hàng
Phong trào suy sụp
Nhân dân mất cắp
đang giữa ban ngày
To cánh và to vây
Những ai
không
nịnh hót
Đi, mang cao
liêm sỉ con người
Chúng gieo hoạ, gieo tai
Kiểm thảo
hạ tằng
… Còn quy là phản động!
Có người
đã chết oan
vì chúng
Vẫn thiết tha yêu chế độ
đến hơi thở cuối cùng.
Nguy hiểm thay,
Thật khó mà trông:
Chúng nó nguỵ trang
Bằng tổ chức
bằng quan điểm nhân dân
bằng lập trường
chính sách
Chúng nó
còn thằng nào
Là chế độ ta
chưa sạch
Phải làm tổng vệ sinh
cho kỳ hết
mọi thằng
Những người
đã đánh bại
xâm lăng
Đỏ bừng mặt
vì những tên
quốc sỉ
Ngay giữa những thời nô lệ
Là người, chúng ta
không ai biết
cúi đầu.
9-1956
(Giai Phẩm, mùa Thu, tập II)
<div class="special_quote">Hữu Loan là một trong những hội viên
sáng lập Hội nhà văn Việt Nam năm 1957. Là một người cương
trực, khí khái và nóng tính như lửa, không đồng tình với
một số cách xử lý, thái độ văn nghệ của một số cán bộ
thời đó, ông bỏ thẳng về Nga Sơn. Bỏ cơ quan nhà nước,
hồi đó nghĩa là chẳng còn chế độ gì, từ lương bổng
đến hộ khẩu, sổ gạo. Không những thế, nhiều người dân
và cán bộ địa phương do mù mờ về thông tin, quan niệm
rằng: từ Hà Nội phải về quê tức là bị Nhà nước đuổi.
Bị Nhà nước đuổi tức là người xấu…
Hành động, khí khái ấy đã buộc ông phải trả giá đắt,
gần suốt cả cuộc đời phải bươn bả kiếm sống bằng
những nghề nặng nhọc nhất như đào đá, làm xe thồ… để
nuôi sống bầy con đông đúc, sống trong sự câm nín nhẫn
chịu kiên cường. Thời kỳ Đổi mới, sau những năm 1986, ông
được khôi phục danh dự, trả lại quyền lợi một Hội viên
Hội nhà văn Việt Nam. <em><strong>Cái nỗi oan trái ấy, do xã
hội một phần mà cũng do ông một phần, ông chịu đựng một
phần mà vợ con ông có khi chịu đựng oan trái phần
hơn!</strong></em> [Dân Luận chú thích: Lỗi của Hữu Loan là đã
quyết tâm sống như một con người trong một chế độ phi nhân
tính...]
Nguồn: <a
href="http://www.nhandan.com.vn/tinbai/?top=0&article=170592">Suối mang
bóng người soi những về đâu…</a></div>
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/4494), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét