<strong>Dân Luận</strong>: <em>Có thể nói Nguyễn Quang Lập hiện  
là nhà văn, nhà biên kịch sân khấu, tác giả kịch bản điện  
ảnh thành công và nối tiếng nhất Việt Nam. Văn phong của anh  
rất dân giã, mang đậm tính hài hước được viết theo giọng  
thổ ngữ Quảng Bình mà anh vẫn gọi vui là xứ Bọ, là Quê  
choa.</em>
<em>Nhưng điều luôn được khắc đậm trong các tác phẩm của  
Bọ Lập không có gì khác hơn là số phận con người, những  
con người sống xung quanh anh, từ các bạn học, những người  
lao dân quê hàng xóm, từ anh chủ nhiệm, anh bí thư đoàn xã  
đến các cô gái chửa hoang. Chính thông qua số phận của  
những con người này, Nguyễn Quang Lập luôn giúp cho độc giả  
có được môt bức tranh sống động về xã hội Việt Nam trong  
hơn 40 năm qua.
</em>
<em>Do Blog Quê Choa đã bị đóng nên DL đã sưu tầm một số  
truyện ngắn của Bọ Lập từ các nguồn khác nhau, xin giới  
thiệu để bạn đọc hiểu thêm về "người lái đò nhỏ chở  
con thuyền sự thật" này.</em>
<strong>Xóm gái hoang 1</strong>
<center><img  
src="http://i1275.photobucket.com/albums/y456/tncologne/xomgaihoang1_zps24a96a5c.jpg"  
/><em>Minh họa của Đỗ Đức</em></center>
Hồi sơ tán ở làng Đông, nhà mình ở đầu làng, từ đấy  
cứ đi ngược lên phía Tây Bắc, băng qua rặng trâm bầu là  
gặp một cái bàu sen cực rộng, rộng đến nỗi đứng bên này  
bờ cứ tưởng mặt trời chui lên từ bờ bên kia.
Bàu sen nước đen ngòm, sen và súng mọc tràn lan, chẳng ai chăm  
sóc. Không mấy khi thấy hoa sen, hễ có cái hoa nào mới nở là  
con nít vặt liền, đài sen cũng không thấy, chỉ thấy mỗi lá  
không thôi. Con nít ra đây không phải hái hoa sen, chủ yếu là  
bắt cá lia thia. Cá lia thia ở đây rất đẹp, to, khoẻ, chọi  
nhau rất hay. Mình cũng hay ra đây, lọ mọ suốt ngày phục bắt  
cá lía thia về chọi nhau với cá tụi bạn.
Bên kia bàu là một xóm nhỏ, có mấy túp lều tranh cất tạm,  
núp dưới rặng trâm bầu, xưa gọi là Xóm Bàu, bây giờ ai  
cũng gọi là Xóm gái hoang. Ba người đàn bà ở đấy không  
phải gái chửa hoang, đấy là những người đàn bà bất trị.
Người nhiều tuổi nhất là mụ Cà, năm 1967 mụ chỉ hơn bốn  
chục tuổi.
Mụ Cà lấy chồng lúc 16 tuổi nhưng mãi không có con, chồng  
mụ chán đời uống rượu say, té xuống ao, chết. Khi đó vào  
năm 1953, mụ mới 31 tuổi, tham gia đội du kích rất tích cực.   
Đội trưởng du kích khi đó là cu Miễn, rất khen ngợi mụ,  
họp đội du kích nói đồng chí Cà nợ nước thù nhà, chiến  
đấu rất hăng say.
Mụ Cà đứng lên nói bá cáo tui chỉ nợ nước thôi, không có  
thù nhà. Cu Miễn nói Đế quốc Pháp lừa bịp dân ta, cho uống  
rượu say, nhiều người chết, trong đó có chồng đồng Cà,  
thù nhà của đồng chí Cà là ở chỗ đó đo.
Mụ Cà cười nói oa rứa a, oa rứa a.
Cuối năm 1953 Pháp từ Ba Đồn càn lên làng Đông, dân làng bỏ  
chạy cả, chỉ còn đội dân quân vẫn ở lại giữ làng. Mụ  
Cà mải bắn địch một hướng, không biết Pháp vào làng theo  
hướng khác, anh em du kích bỏ chạy cả mụ vẫn không biết,  
bị một thằng Pháp xông đến đè cổ mụ trên cát, hiếp.
Mụ Cà chống cự quyết liệt, liên tục hô đả đảo đế  
quốc Pháp, đả đảo đế quốc pháp. Thằng Pháp khoẻ hơn,  
đè riết không cho mụ động cựa. Mụ vẫn không sợ, miệng  
vẫn hô vang đả đảo đế quốc Pháp.
Lúc đầu mụ còn hô to, đầy đủ cả câu đả đảo đế  
quốc Pháp, sau nhỏ dần hụt hơi hơi dần, đã đảo đế  
quốc... rồi đả đảo đế... rồi đả đảo...Cuối cùng chỉ  
còn mỗi đả ả ả ả...Xong om.
Chuyện mụ Cà bị một lính Tây hiếp cả làng ai cũng biết,  
bàn tán xôn xao. Cu Miễn họp đội du kích phát động căm thù.  
Cu Miễn nói đồng chí Cà kể lại cho anh em nghe. Mụ Cà nói  
kể cái chi? Cu Miễn nói kể việc đồng chí bị giặc Pháp  
hiếp ra răng. Mụ Cà nói thì cũng giống như lẹo chắc, nhưng  
đây là hiếp rứa thôi, chi mà kể. Đồng chí Cu Miễn không  
biết lẹo chắc à?
Cu Miễn nói đồng chí Cà nghiêm túc vào, hiếp khác với lẹo  
chắc. Mụ Cà nói nhưng tui không biết kể chi hết. Cu Miễn nói  
ví dụ giặc Pháp đè đồng chí xuống, xé áo quần đồng chí  
rất dã man. Mụ Cà nói đúng rồi rất dã man. Tui chống cự  
rất quyết liệt, vừa chống cự vừa hô đả đảo đế quốc  
Pháp.
Cu Miễn mừng rỡ nói rứa đo rứa đo, đồng chí kể tiếp đi.  
Mụ Cà nói chỉ rứa thôi, biết kể chi nữa.
Cu Miễn nói lúc đầu răng, cuối cùng ra ra răng cứ rứa mà  
kể.
Mụ Cà hỏi kể thiệt a? Cu Miễn nói có răng đồng chí cứ  
kể rứa.
Mụ Cà nói bá cáo các đồng chí lúc đầu hắn đâm một phát  
tui chửi rất hăng, sau hắn đâm nhiều quá, sướng rồi hết  
chửi.
Mọi người cười, vỗ tay ầm ầm, nói ua chầu chầu hay hè hay  
hè.
Cu Miễn tức, đập bàn chỉ tay mụ Cà quát phản động, bắt  
mụ ni trói lại cho tui. Mọi người ngơ ngác không hiểu sao.
Cu Miễn nói, mụ ni hợp tác hủ hoá với giặc Pháp, rứa mà  
các đồng chí không hiểu, còn vỗ tay hoan hô. Mất lập  
trường rồi các đồng chí ơi!
Mụ Cà nói đồng chí Cu Miễn nói rứa oan tui. Cu Miễn nói mụ  
Cà kia, tui không đồng chí với mụ.
Mọi người nói ua chầu chầu đồng chí cu Miễn nóng quá.
Cu Miễn hô cả trung đội đứng dậy, nghiêm! Tôi quyết định  
đuổi mụ Cà ra khỏi trung đội dân quân. Từ nay không được  
ai kêu mụ Cà là đồng chí, rõ chưa. Cả trung đội đập chân  
ưỡn ngực hô rõ.
Đáng lẽ mụ Cà im lặng không kiện cáo gì thì mọi chuyện  
cũng qua. Nhưng mụ tức, mụ gặp xã đội trưởng kiện đi  
kiện lại, nói tui không hủ hoá, giặc Pháp hiếp tui thiệt.
Xã đội trưởng nói bị giặc Pháp hiếp, đồng chí có căm  
thù không? Mụ Cà nói bá cáo xã đội trưởng có căm thù. Xã  
đội trưởng nói căm thù răng lại nói sướng? Mụ Cà nói bá  
cáo xã đội trưởng tui không sướng.
Cu Miễn nói mụ đừng có chối, mụ nói sướng, cả trung đội  
nghe rõ ràng. Mụ Cà nói tui không sướng.
Cu Miễn hỏi: mụ có nói sướng không, mụ Cà nói có. Cu Miễn  
nói đó, mụ công nhận rồi đó, hết kêu oan nghe.
Mụ Cà nói bá cáo xã đội trưởng tui vẫn oan. Xã đội  
trưởng nói đồng chí Cà nói hay,vừa kêu sướng vừa kêu oan  
là răng?
Mụ Cà nói tui căm thù giặc Pháp, nó hiếp tui, tui không  
sướng, tại cái bướm tui sướng chứ tui không sướng.
Mọi người cười, vỗ tay ầm ầm, nói ua chầu chầu hay hè hay  
hè.
Xã đội trưởng tức, đập bàn quát, bậy bạ, dung tục, phản  
động! Rứa mà các đồng chí còn cười được à. Mất lập  
trường!
Mụ Cà khóc nói báo cáo xã đội trưởng oan tui quá. Xã đội  
trưởng nói oan răng mà oan! Mụ Cà khóc rống lên, nói oan oan,  
các đồng chí toàn cu, không ai hiểu được bướm...
Xã đội trưởng đập bàn quát câm mồm! Xã không có trách  
nhiệm hiểu cái bướm của mụ!
Mụ Cà phủi đít quần, nói ẻ vô nói với các đồng chí  
nữa, rồi về. Mấy thắng sau đi đâu cũng bị làng xóm chê  
cười, mụ Cà nói ẻ vô ở làng ni nữa, rồi bỏ ra xóm Bàu  
ở.
Đó là người thứ nhất ra xóm Bàu, à quên, Xóm gái hoang
( Còn nữa he he)
<strong>Xóm gái hoang 2</strong>
<center><img  
src="http://i1275.photobucket.com/albums/y456/tncologne/Xomgaihoang2_zps03f2a4e0.jpg"  
/><em>Minh họa của Đỗ Đức</em></center>
Người thứ hai là chị đóc Xấu, mặt chị đẹp như mặt  
Đức Mẹ, phải cái chị cao quá, gần mét tám, hồi này là có  
thể thi hoa hậu nhưng ngày đó thì bị người ta coi là dị  
dạng. Bố mẹ chị nhiều năm hục hặc cũng vì chị càng ngày  
càng cao, mới 13 tuổi đã cao hơn hẳn đám trai làng, nhiều  
người nói è he đóc Xấu con tây, không phải con Mẹt Huỳnh  
mô. Bố chị nghi mẹ chị lấy Tây hoặc bị tây hiếp như mụ  
Cà. May chị càng lớn càng có nhiều nét giống bố, nên thôi.
Chị đi đâu, tụi con trai lén đi sau lưng, nhảy nhảy lên cho  
cao bằng chị, rồi bịt miệng cười với nhau, chị biết,  
không thèm ngoái lại, mặt vênh lên vẻ bất cần. Nhưng tối  
về thì ra giếng ngồi bưng mặt khóc. Có lần chị về chợ Ba  
Đồn, chợ phiên sáu đông nghịt, thế mà chị đi đâu ai cũng  
thấy, cái đầu chị vượt lên cả ngàn người, chuyển động  
từ đầu chợ đến cuối chợ, ai nhìn cũng tức cười.
Con trai Ba Đồn chạy rật rật theo chị, trầm trồ oa chà ăn  
chi cao rứa hè, con ni e lấy voi. Có người vẽ cái bướm dài ba  
gang trên cột điện, đề: Đây là l. đóc Xấu.
26 tuổi rồi chẳng ai dám mang cau trầu đến hỏi. Tuổi đó  
bị coi là ế chồng. Bố mẹ chị lo lắng vô cùng, bữa cơm  
nào cũng càm ràm răng con tui ế câm ế cảy ri hè. Chị nghe nói  
thế thì bỏ bát ra giếng ngồi khóc.
Bố mẹ chị đánh tiếng ai muốn lấy đóc Xấu tụi tui cho  
không, không cần cưới hỏi chi hết, nhắn nhe từ đầu làng  
đến cuối xóm cũng chẳng ai thèm. Vừa lúc chiến tranh phá  
hoại miền Bắc, bom rơi đạn nổ khắp nơi. Hễ có máy bay,  
mọi người ba chân bốn cẳng chạy vào hầm, chị đóc Xấu  
không chạy, ngồi bó gối giữa sân. Bố mẹ chị dục xuống  
hầm, chị nói để con chết bom cho xong, nhục lắm.
Nhà ông Quắn ở Quảng Thuận lên sơ tán, chuyên nghề đúc  
soong nồi từ vật liệu máy bay. Nhà này rất giàu, làng Đông  
hồi đó nhà nào có vài nghìn đồng, dăm mười cây vàng gọi  
là giàu sụ, nhà ông Quắn còn nhiều hơn thế.
Vợ chồng ông Quắn có đứa con trai tên Hào cao 2m, trắng trẻo  
đẹp trai, phải cái bị ngất ngơ, hình như bị down, suốt ngày  
ngồi ngạch cửa nhìn ra đường, thỉnh thoảng cười hậc cái,  
nói hay hè. Chẳng có gì cũng cười hậc cái, nói hay hè.
Dòng họ ông Quắn chỉ mình ông là con trai, đẻ ra thằng con  
ngất ngơ, vợ chồng ông lo lắm, sợ tiệt giống. Biết chị  
đóc Xấu ế chồng, họ mừng húm, mang cau trầu đến hỏi  
liền. Lúc đầu chị đóc Xấu cự nự không chịu, sau cả vợ  
chồng ông Quắn, cả bố mẹ chị quì lạy như tế sao, chị  
tắc lưỡi nói lấy thì lấy.
Đám cưới chị đóc Xấu 1 bò hai lợn, to nhất lịch sử làng  
Đông. Cu Miễn bây giờ là chủ nhịêm HTX, làm chủ hôn, như  
kiểu MC bây giờ, nói alô alô trăng trên trời có khi tròn khi  
méo/ Xấu yêu Hào thật khéo lắm thay.
Chị đóc Xấu lần đầu son phấn, mặt cúi gầm không dám nhìn  
ai. Anh Hào ngồi cạnh chị , ngơ ngác nhìn mọi người, cười  
hậc cái, nói hay hè.
Cu Miễn nói a lô a lô vui duyên mới không quên nhiệm vụ/ Xấu  
và Hào ưu tú cả hai/ người quốc sắc kẻ thiên tài/ tình  
trong hợp tác thuận, mặt ngoài hai họ ưa.
Ông Quắc vỗ tay đôm đốp nói đụ mạ Cu Miễn nói hay.
Rước dâu từ sân kho hợp tác, cô dâu chú rể cao lêu đêu  
nổi bật giữa đám rước. Mọi người nói ua chầu chầu  
giống tây giống tây. Chị đóc Xấu vấp cục đá, ngã quị.  
Anh Hào đứng trố mắt nhìn. Mọi người nói kéo vợ lên tề,  
Hào tề! Anh cứ đứng ngơ, cười hậc cái, nói hay hè.
Đêm động phòng bà Quắc kéo chị đóc Xấu ra sau hồi, nói có  
khi chồng con không biêt mần chi mô, con phải bày cho hắn nghe  
con. Chị đóc Xấu nói bày chi mạ. Bà Quắc làm động tác, nói  
đầu tiền mần ri nì ri nì, sau nó chịu rồi thì ri nì ri nì,  
rồi ri nì ri nì, nghe chưa. Chị đóc xấu ngượng nói dạ, bà  
Quắc nói cố lên con, đầu tiên ngượng chút thôi, sau sướng  
mê man luôn, khe khe khe.
Vợ chồng ông Quắc nằm phòng bên nín thở nghe động tĩnh. Bà  
Quắc nói không biết con mình có làm ăn chi được không. Ông  
Quắc nói è he lo chi hè, chó mèo còn làm được nữa là  
người.
Trong buồng, chị đóc Xấu nằm ngửa chờ đợi, anh Hào ngồi  
bó gối nhìn chị lom lom, cười hậc cái, nói hay hè. Chị đóc  
Xấu chờ mãi không được, bèn trật vú ra nói đây nì đay nì.  
Anh Hào đặt tay lên vú, cười hậc cái , nói hay hè. Chị đóc  
Xấu trật bướm ra nói đây nì đây nì, anh Hào đặt tay lên  
bướm, cười hậc cái, nói hay hè.
Cứ để nguyên tay vú tay bướm, anh Hào ngồi nhìn lom lom,  
cười hậc cái , nói hay hè, rồi lăn ra ngủ như chết.
Cả tháng trời sáng nào bà Quắc cũng kéo chị đóc Xấu ra sau  
hồi nói răng rồi răng rồi, chị đọc Xấu ứa nước mắt  
nói không răng cả mạ ơi. Bà Quắc lại làm động tác, nói  
đầu tiền mần ri nì ri nì, sau nó chịu rồi thì ri nì ri nì,  
rồi ri nì ri nì, tóm lại vẫn không ăn thua. Chị đóc Xấu ôm  
mặt khóc, nói mạ ơi cho con về nhà.
Không biết vợ chồng ông Quắc bàn bạc ra sao, tối đó ông  
Quắc vào buồng, nói với chị đóc Xấu: thôi, con chịu khó  
để ba mần ví dụ cho chồng con coi, lập tức ông bị ăn một  
cái tát rụng mất cái răng cửa.
Ông Quắc nói hay để ba thuê đứa mô mần ví dụ, ông lại ăn  
thêm một cái tát, rụng mất cái răng cửa nữa. Anh Hào nhin  
cái mồm đầy máu của ông Quắc, cười hậc cái, nói hay hè.
Chị đóc Xấu đùng đùng xách áo quần ra về, hai vợ chồng  
ông Quắc qùi xuống ôm chân chị khóc nói khoan khoan, còn nước  
còn tát con ơi!
Cu Miễn nói với ông Quắc: chúng tôi coi gia đình bác là  
người của hợp tác, cháu Hào chưa biết làm chồng thì hợp  
tác phải có trách nhiệm.
Ông Quắc nói phải phải, hợp tác yêu cầu chi vợ chồng tui  
chấp hành liền. Cu Miễn nói chủ nhiệm HTX mần ví dụ nhất  
định đóc Xấu phải chấp hành. Ông Quắc nói phải phải.
Tối đó Cu Miễn vào buồng chị đóc Xấu, nóí đồng chí đóc  
Xấu, tui được hợp tác giao nhiệm vụ mần ví dụ cho đồng  
chí Hào coi, đồng chí cứ coi tui như đồng chí Hào, mần như  
thiệt nghe không?
Cu Miễn nói chưa xong đã ăn một cái tát, rụng liền hai cái  
răng cửa. Cu Miễn tức, nhảy ra sân thổi còi gọi dân quân  
tới. Vợ chồng ông Quắc lạy lục Cu Miễn, đền một trăm  
đồng Cu Miễn mới chịu thôi, vụ án mần ví dụ tạm thời  
khép lại.
Cu Miễn nói đóc Xấu vô cớ đánh chủ nhiệm hợp tác, đuổi  
cổ nó ra khỏi đoàn đội. Chị đóc Xấu nói không cần đuổi  
mất công, tui cút khỏi làng giờ.
Chị ôm anh Hào khóc, nói ôi chồng ơi chồng ơi, chó mèo còn  
biết làm răng chồng không biết. Anh Hào cười hậc cái , nói  
hay hè.
Chị đóc Xấu lạy ông bà Quắc, lạy bố mẹ mình đi thẳng ra  
xóm Bàu. Đó là người thứ hai trong Xóm gái hoang.
( còn nữa he he)
<strong>Xóm gái hoang 3</strong>
<center><img  
src="http://i1275.photobucket.com/albums/y456/tncologne/gh3_zps6cb1f94a.jpg"  
width="450" /><em>Minh họa của Đỗ Đức</em></center>
Người thứ 3 là chị Mai. Chị hơi thấp, múp máp, da trắng  
ngần, đặc biệt chị hát hay ngâm thơ đều hay cả. Người  
thì gọi chị là Châu Loan* xóm, người thì gọi Tường Vi**  
xóm.
Họp đội, họp xóm, họp đoàn, đám cưới đám hỏi nhất  
nhất phải có chị hát mới xong. Mọi người nói Châu Loan mô  
rồi hè? Chị đứng lên liền, nói đây đây. Người nóí ngâm  
bài rứa là hết đi, người nói không không ẻ vô bài nớ,  
ngâm bài "chào sáu mốt đỉnh cao" tề.
Chị thuộc toàn thơ Tố Hữu thôi, mấy bài trong sách giáo khoa  
chị thuộc sạch. Hỏi nước mình có ai là nhà thơ, chị nói  
Trần Đăng Khoa với Tố Hữu, hỏi còn ai nữa không, chị nói  
từng nớ ngâm đã rã họng ra rồi, nhiều chi lắm.
Đầu buổi ngâm thơ cuối buổi hát, hoặc ngược lại, khi nào  
cũng vậy ở đâu cũng vậy. Mọi người nói Tường vi mô rồi  
hè, chị đứng lên liền, nói đây đây. Người nói hát bài  
Noọng ơi trăm ngàn nở hoa đi, người nói dở dở quẹt quẹt,  
hát nắng toả chiều nay tề.
Chị hát say sưa, miệng hát ngực rung hấp dẫn vô cùng.
Có hai người mê chị, một là anh Toả bí thư chi đoàn, hai là  
Cu Mèo con trai cu Miễn. Mỗi lần chị Mai hát, anh Toả nhìn  
miệng chị không chớp, miệng mấp máy, người đu đưa, nói hay  
hè hay hè; cu Mèo nhóng cổ nhìn ngực chị rung rung, thè lưỡi  
liếm một vòng, nói đụ mạ hát rứa mới hát chớ, lại thè  
lưỡi liếm một vòng.
Nhưng chị Mai ghét Cu Mèo, yêu anh Toả. Cu Mèo tức lắm, đứng  
dạng háng chặn đường chị Mai hỏi tui thua cu Toả cái chi?  
Chị nói không, bỏ đi. Cu Mèo vượt lên nói tui tên Mèo, xấu  
phải không? Chị nói không, lại bỏ đi.
Tối cu Mèo trèo lên cây xoan sau hồi nhà chị Mai, dóng mồm  
xuống cửa sổ nhà chị kêu vơ Mai nời... tui ưng Mai rồi vơ  
Mai! Vơ Mai nời... cu Toả không bằng bãi cứt trâu, ưng hắn  
mần chi. Chị Mai đóng cửa sổ, cu Mèo hát hờn căm bao lũ tham  
tàn... cu Toả! Rồi lại hét Mờ eo meo huyền Mai! Mờ ai mai  
huyền Mèo. Tối nào cũng ầm ĩ, không cho ai ngủ ngáy gì cả.
Buổi trưa nắng nóng chị Mai gánh lúa về, cu Mèo chặn  
đường, dạng háng nói ưng tôi đi, mai mốt tui làm lái xe. Chị  
Mai đang gánh lúa, mệt, nói ẻ vô, bỏ đi. Cu Mèo lại vượt  
lên trước, đứng dạng háng, nói ưng tui đi, mai mốt bọ tui  
lên xã, tui làm chủ nhiệm. Chị Mai đánh môi cái bịp nói ẻ  
vô, bỏ đi.
Cu Mèo vẫn không chịu, lại vượt lên, đứng dạng háng, tụt  
quần nói, cặc tui ri nì, Mai ưng không? Chị Mai vứt gánh lúa,  
chồm tới túm chim cu Mèo nghiến răng vặn, nói khoe cái cố tổ  
mi, khoe cái cố tổ mi.
Cu Mèo kêu như cha chết, nhưng đi đâu cũng khoe em Mai cầm chim  
tau rồi, khen chim tau đại chang, khe khe khe... bằng mười chim cu  
Tỏa, khe khe khe...
Tết năm 1967, làng làm hội diễn văn nghệ ở đình làng. anh  
Toả chị Mai hát song ca bài "Trước ngày hội bắn", chị Mai  
mặc váy, cầm cái ô xoay xoay e thẹn, bắp chân trần trắng  
muốt, liếc cái, hát "ai tin anh nói"... anh Toả mặc áo quần  
bộ đội, đội mũ tai bèo, liếc cái, hát : "vì sao em nói nghe  
nào..."
Bà con nói ua chầu hầu hay hè hay hè. Cu Mèo đứng dậy nói hay  
cái l. mạ bay! Bà con nói ua chầu chầu cu Mèo nói bậy quá hè.  
Cu Mèo nói đồ xã viên biết cái chi! Rồi hát rống lên hờn  
căm bao lũ tham tàn... Mai Toả!
Mọi người nói ua châù chầu cu Mèo ỷ thế con chủ nhiệm  
mất trật tự quá hè. Cu Mèo nói đồ xã viên biết cái chi!  
Rồi lại hát cu cu Toả ơi, cu cu Toả ơi.. chim mi mô rồi, chim  
mi mô rồi... đọ tau cái coi.
Bà con đòi đưa cu Mèo ra kiểm điểm, cu Miễn nói đồng chí cu  
Mèo nóng tính, có nói bậy nhưng xuất phát từ tấm lòng yêu  
thương xã viên nghèo như đồng chí Mai. Rứa là tốt. Quan  
trọng là tấm lòng, không quan trọng cái lỗ mồm. Người nói  
tốt rứa a tốt rứa a, người không nói gì, người nói tốt  
rứa đo tốt rứa đo.
Anh Toả nói đồng chí Cu Miễn sai rồi, nguỵ biện bao che con  
cái. Cu Miễn nói chính đồng chí cu Toả mới nguỵ biện. Anh  
Tỏa hỏi răng, cu Miễn nói đồng chí là bí thư chi đoàn, mồm  
nói căm thù giặc sâu sắc, yêu Tổ quốc nồng nàn lại không  
chịu gương mẫu xung phong đi bộ đội. Cu Toả nói khó chi, tui  
đi ngay!
Ra tết anh Toả đi bộ đội, cu Miễn nói rất hoan nghênh tinh  
thân dám nghĩ dám làm của đồng chí cu Toả, rồì tổ chức  
cho làng Đông học tập tinh thần đồng chí cu Toả. Cu Miễn  
đề nghị chị Mai làm bí thư chi đoàn, gánh vác cho người đi  
xa. Chị Mai nghe nói vậy thì nhận, cu Miễn nói rứa mới thấy  
hậu phương yêu thương tiền tuyến chơ, khe khe khe.
Cu Mèo nói tui muốn lấy con Mai, làm răng bọ? Cu Miễn nói mồm  
mi thối lắm, được con cặc là kiên cường, tận dụng thế  
mạnh đi con. Rồi nói với chị Mai đồng chí cu Mèo chậm  
tiến, đồng chí nên gặp riêng nhắc nhở.
Tối, chị Mai họp chi đoàn ở kho hợp tác, hết họp thì bảo  
cu Mèo ở lại nhắc nhở, cu Mèo đè chị ra hiếp liền. Chị  
Mai xấu hổ không dám nói ai, đi một mạch xuống Quảng Thanh,  
ngồi đợi máy bay tới thả bom thì lao vào. Chị không chết,  
bị một mảnh bom đâm đúng cuống họng, không nói được, nói  
gì cũng cứ dá da da da.
Cu Mèo nói tui cần mồm dưới, không cần mồm trên, Mai lấy tui  
đi. Chị Mai trợn mắt đạp vào bộ hạ cu Mèo một phát, nói  
dá da da da... dá da da da!
Cu Miễn nói hoàn cảnh đồng chí rất khó khăn, đồng chí về  
làm dâu nhà tôi, chúng tôi có trách nhiệm giúp đỡ đồng chí.  
Chị Mai trợn mắt đập vào mồm cu Miễn một phát, nói dá da  
da da... dá da da da, rồi xách áo quần ra thẳng xóm gái hoang.
(còn nữa he he he)
------------
<em>*  Châu Loan là nghệ sỹ ngâm thơ nổi tiếng miền Bắc hồi  
đó, phục vụ trong đoàn ca nhạc đài Tiếng Nói Việt Nam.
** Nữ ca sỹ Tường Vi , đoàn văn công Tổng cục Chính trị  
QĐNDVN là người có giọng hát đã làm mê mẩn đại uy dù  
Coong-Le (sau đảo chính được phong trung tướng) của Vương  
quốc Lào</em>
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận  
(https://www.danluan.org/tin-tuc/20141212/truyen-ngan-cuoi-tuan-nguyen-quang-lap-xom-gai-hoang),  
một số đường liên kết và hình ảnh có thể sai lệch. Mời  
độc giả ghé thăm Dân Luận để xem bài viết hoàn chỉnh. Dân  
Luận có thể bị chặn tường lửa ở Việt Nam, xin đọc  
hướng dẫn cách vượt tường lửa tại đây  
(http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây  
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)  
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress  
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),  
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp  
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để  
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét