<center><img  
src="http://imgs.vietnamnet.vn/Images/2012/11/07/22/20121107221326_baucuMy7112012.jpg"  
/></center>
<em><em><strong>Cả thế giới nín thở theo dõi cuộc bầu cử  
Tổng thống Mỹ. Thậm chí rất nhiều người trong số đó  
thiếu sự quan tâm thật sự với cuộc bầu cử ngay trên đất  
nước mình! Liệu đó có phải là điều kỳ  
lạ?</strong></em></em>
<h2>Dân chủ và bầu cử</h2>
Dân chủ, hiểu theo ý nghĩa nguyên thủy từ nơi mà khái niệm  
này được sinh ra – nhà nước Athens thế kỷ 4-5 trước Công  
nguyên – có nghĩa là quyền lực thuộc về nhân dân.
Từ dân chủ trong tiếng Việt là từ Hán Việt, có thể hiểu  
một cách đơn giản theo ý nghĩa chiết tự của nó là chủ  
quyền thuộc về nhân dân. Trong đời sống, chúng ta nôm na hóa  
nó thành "dân làm chủ".
Hầu như tất cả các chế độ xã hội trong lịch sử theo thế  
quyền đều tự cho mình là dân chủ. Vì ai nắm quyền lực  
cũng đều tự xưng rằng mình nắm quyền là chính đáng. Nếu  
không nhân danh thần quyền (nắm quyền theo ý Chúa hoặc ý  
Trời), thì tất nhiên là phải theo ý nguyện của nhân dân.
Nhưng làm thế nào để quyền lực thật sự thuộc về nhân  
dân, để dân thật sự làm chủ thì lại là cả một hệ  
thống triết lý và tổ chức chính trị.
Trong hình thức lý tưởng, dân chủ nghĩa là tất cả mọi  
người cùng thảo luận, cùng biểu quyết để ra quyết định  
chung cho cộng đồng, chính là dân chủ trực tiếp. Nhưng trong  
thực tế nhân loại, "sân khấu" đông nhất để tụ họp  
chỉ có chừng 100 ngàn chỗ ngồi, là vài sân vận động lớn  
nhất thế giới chứ không phải là các quảng trường chính  
trị. Nếu các quảng trường có tới 100 ngàn chỗ có thể  
ngồi, thì đó chỉ là nơi tụ họp để biểu tình chứ không  
phải có chức năng thảo luận và biểu quyết, vì không thể  
tổ chức và điều phối cho 100 ngàn người cùng thảo luận.
Lịch sử hiện đại lại không có vị thế cho quốc gia dưới  
100 ngàn dân. Vì thế, dân chủ trực tiếp ở quy mô quốc gia  
là không tồn tại. Hình thức thay thế khả dĩ nhất là dân  
chủ gián tiếp hay dân chủ đại diện, ở đó, người dân  
bầu ra các đại biểu đại diện cho mình để thảo luận và  
ra quyết định chung cho cộng đồng. Đó là các dân biểu. Trong  
các chế độ theo mô hình Tổng thống như nước Mỹ, người  
dân còn trực tiếp bầu ra người đứng đầu cơ quan hành  
pháp. Các dân biểu sẽ thảo luận và ra quyết định về luật  
và chính sách. Trong các chế độ theo mô hình Nghị viện, các  
dân biểu còn bầu chọn ra người đứng đầu cơ quan hành  
pháp.
<h2>Bầu cử và không khí chính trị</h2>
Như vậy, bầu cử chính là hành vi quan trọng nhất trong một  
chế độ dân chủ. Vì nó là điểm mấu chốt cho việc người  
dân được làm chủ, trong mô hình dân chủ gián tiếp, khi  
người dân chọn ra những người đại diện cho mình để thảo  
luận và ra quyết định đời sống chung của cộng đồng.
Nhưng tổ chức bầu cử như thế nào để người dân được  
lựa chọn đúng người mà họ muốn làm đại diện cho mình là  
việc quan trọng không kém.
<span class="underlined-text">Thứ nhất</span>, cuộc bầu cử phải  
bảo đảm rằng nó tạo cơ hội cho tất cả các ứng viên có  
ý nguyện đại diện và phục vụ cho cộng đồng. Một cuộc  
bầu cử phản dân chủ thì tìm cách loại những ứng viên  
tiềm năng bằng cách đặt thêm điều kiện, hoặc ngụy tạo  
các lý do để loại bỏ bớt ứng viên. Thường thì mọi sự  
sắp đặt loại bớt ứng viên đều có bàn tay của chính  
quyền đương nhiệm, vì con người có khuynh hướng níu kéo  
quyền lực. Để loại bỏ can thiệp của chính quyền đương  
nhiệm, cách duy nhất là phải có Ủy ban bầu cử độc lập.
<span class="underlined-text">Thứ hai</span>, cử tri phải biết ứng  
viên là ai. Không thể chỉ là hồ sơ khô khốc về học vị,  
tiểu sử chính trị, và chức vụ hiện tại. Chức vụ hiện  
tại đương nhiên là lợi thế cho các quan chức đương nhiệm.  
Hầu hết các nền dân chủ quy định bắt buộc ứng viên phải  
cư trú ở địa bàn tranh cử, và nhiều khi công khai cả tài  
sản, thu nhập, gia đình, bên cạnh quá trình công tác chính  
trị và cộng đồng. Đó vừa là cách để cử tri hiểu rõ  
ứng viên là ai, không chỉ trên phương diện chính trị mà cả  
trên phương diện con người – cơ sở của lòng tin vào ứng  
viên để lựa chọn.
<span class="underlined-text">Thứ ba</span>, khuynh hướng chính trị  
của ứng viên. Các đảng phái chính trị tự nó đã có các  
khuynh hướng chính trị, thông qua cương lĩnh. Cử tri không chỉ  
bầu cho ứng viên – con người cụ thể mà còn bầu cho chính  
đảng đó (điều này có thể khác ở những nơi một đảng  
nắm vai trò lãnh đạo, bởi họ không cần cạnh tranh).
<span class="underlined-text">Thứ tư</span>, dự án của ứng viên  
hoặc chính đảng. Đó là những mục tiêu, chương trình hành  
động của ứng viên hoặc chính đảng. Cử tri chỉ có thể  
lựa chọn đúng ứng viên đại diện cho mình khi mối quan tâm  
của cử tri chính là mục tiêu của các ứng viên. Và mục tiêu  
đó chỉ thuyết phục được cử tri khi nó có kế hoạch, có  
biện pháp để thực hiện một cách khả thi.
Chính khuynh hướng và dự án chính trị làm cho bầu cử thoát  
khỏi ý nghĩa như là sự trình diễn hình ảnh nhân vật, hay  
cuộc thi diễn xuất trên sân khấu điện ảnh. Chúng ta vẫn hay  
nhìn nhận cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ như cuộc trình diễn  
của Hollywood, nhưng chưa từng có siêu sao điện ảnh nào đắc  
cử Tổng thống Mỹ. Chỉ có một người duy nhất từng là  
diễn viên, nhưng lại là diễn viên hạng hai.
Cuộc thảo luận về các khuynh hướng, dự án chính trị chính  
là yếu tố làm nóng không khí chính trị của các xã hội dân  
chủ. Thông qua thảo luận, người dân hiểu rõ hơn về tổ  
chức chính trị, sự vận hành của hệ thống chính trị, về  
các đảng phái, về các ứng viên, về dự án và tính khả thi  
của dự án. Nếu bản thân người dân không hiểu, họ sẽ  
được "hỗ trợ" từ đối thủ chính trị của ứng viên.  
Vì khi cuộc bầu cử là cuộc cạnh tranh giữa các đảng phái,  
nếu một đảng chỉ ra điểm yếu của đối thủ thì đảng  
đó có thêm cơ hội thắng cử. Khi cử tri hiểu rõ những  
điều đó, lá phiếu của họ sẽ chính xác hơn.
Tất nhiên, cuộc thảo luận đó không thể thiếu các cơ quan  
truyền thông. Nó không chỉ bộc lộ quan điểm của mình mà  
còn là diễn đàn để các bên thảo luận. Dù với vai trò nào,  
truyền thông có khả năng tác động tới kết quả bầu cử.  
<span class="underlined-text">Nếu truyền thông nằm trong tay chính  
phủ đương nhiệm, về nguyên tắc khó có một cuộc bầu cử  
công bằng.</span>
Một cuộc bầu cử đáp ứng đủ những yêu cầu trên đây  
cũng là một cuộc bầu cử tốn kém về thời gian và tiền  
bạc. Như cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ mới đây tiêu tốn  
tới 6 tỷ USD.
Về bản chất, số tiền đó không mất đi, mà chỉ là sự  
luân chuyển giữa các thành phần của xã hội Mỹ. Đổi lại,  
nó giúp người dân Mỹ lựa chọn đúng ứng viên đáp ứng mong  
mỏi của mình trong một cuộc cạnh tranh bình đẳng giữa các  
ứng viên.
Đó là lý do mà các cuộc bầu cử ở Mỹ luôn được hâm nóng  
trong thời gian dài, được theo dõi sát sao trong thời gian bầu  
cử bởi ngay cả những cư dân ngoài nước Mỹ.
Vì không ai biết trước ý chí của nhân dân, dù có vô số  
cuộc thăm dò xã hội học. Nó trái ngược với những cuộc  
"bầu cử" mà người chiến thắng, chính đảng chiến thắng  
được biết trước, thậm chí được sắp đặt trước, nên  
tất nhiên cũng xứng đáng được quan tâm hơn.
<em><strong>Hồng Ngọc</strong></em>
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận  
(https://danluan.org/tin-tuc/20121108/hong-ngoc-dan-chu-bau-cu-va-khong-khi-chinh-tri),  
một số đường liên kết và hình ảnh có thể sai lệch. Mời  
độc giả ghé thăm Dân Luận để xem bài viết hoàn chỉnh. Dân  
Luận có thể bị chặn tường lửa ở Việt Nam, xin đọc  
hướng dẫn cách vượt tường lửa tại đây  
(http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây  
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)  
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress  
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),  
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp  
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để  
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét