Tới sân công an huyện, tôi bảo mấy thằng bắt tôi:
- Để tao tự đi, đừng làm cái trò áp giải nữa.
Bây giờ thì chúng nó làm theo ý tôi. Chắc là lúc này không có
người dân nào chứng kiến nên nghĩ không thể bôi xấu hình
ảnh tôi trước mặt họ được nữa.
Chúng dẫn tôi vào một phòng. Tôi nhìn qua, thấy có vẻ sơ
sài, tạm bợ. Mấy hộp bao bì các tông lẫn với giấy in xếp
đống ở phía cửa sau. Phòng như lâu ngày không được quét
dọn.
Một cậu bảo:
- Bác thông cảm, cơ sở vật chất còn nghèo quá.
Tôi nói:
- Có gì đâu, bớt những khoản chi vô bổ đi thôi mà.
Mấy cậu nhanh nhẹn pha nước mời:
- Bác cứ thong thả uống nước, ngồi nghỉ cho đỡ bức xúc
đi đã.
- Bắt người kiểu ấy, không bức xúc sao được. Việc làm
ấy không bôi nhọ được tôi mà bôi nhọ cho chính các anh.
Hình ảnh công an đã xấu lắm rồi, đừng làm cho nó xấu hơn
nữa.
- Đó là chúng cháu mời bác ra đây làm việc đấy chứ.
- Như thế gọi là mời à? Bây giờ các cậu quay lại hỏi
dân chỗ tôi vừa chứng kiến cảnh "mời" ấy xem, nó là
mời hay là bắt?
Tôi nhìn quanh thấy khoảng 4, 5 cậu, trong đó có một cậu trong
ban chuyên án trên Bộ, đã từng làm việc với tôi về lá đơn
xin trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ. Mấy cậu khác tôi đoán cũng
là an ninh trên Bộ hay công an huyện nhưng tôi không hỏi cụ
thể. Như thế, việc bắt tôi không phải là chủ trương của
công an Thanh Trì.
Một cậu bảo: "Nghe nói tối nay có cuộc họp mặt nào đó à
bác".
Tôi không trả lời.
Ngồi được uống nước được một lúc, vẫn không thấy ai
làm việc, tôi bảo:
- Bố trí người làm việc đi chứ. Tôi không có nhiều thời
gian ngồi chơi.
Phải lúc lâu sau nữa, có một vị đến, nói là ở đội an
ninh huyện và xưng tên. Tôi hỏi tên họ đầy đủ rồi bảo:
- Theo giấy triệu tập thì tôi đến đây gặp ông Nguyễn Văn
Sửa nào đó cơ mà.
Anh ta bảo:
- Nhưng tôi được phân công làm việc với bác.
- Tôi không biết, giấy triệu tập ghi là đến gặp ông Sửa
thì tôi chỉ làm việc với ông Sửa.
Nhì nhằng mấy câu nữa, anh ta có vẻ lúng túng, nhưng tôi
bảo:
- Thôi được, kể ra điều đó cũng không quan trọng lắm.
Lẽ ra, tôi có quyền từ chối làm việc với anh, nhưng để
tỏ thiện chí hợp tác, tôi chấp nhận.
Anh ta lôi ra một tập biên bản lấy lời khai in theo mẫu. Tôi
liếc qua, nói:
- Trước hết, tôi cần phải nói, tôi không phải là kẻ
phạm tội, cũng không có dấu hiệu phạm tội. Tôi không phải
khai mà các anh gọi là lấy lời khai. Các anh có thể hỏi
chuyện, còn ghi hay không, ghi như thế nào thì tùy nhưng tôi nói
trước, tôi không ký đâu đấy.
Lại hỏi tên tuổi, chỗ ở, quê quán, quá trình công tác. Tôi
biết, những thông tin họ lấy từ tôi đối với họ chẳng có
chút giá trị gì vì họ đã biết về tôi và những gì chưa
biết có nói hết cũng chẳng có gì giúp ích cho họ. Dùng máy
kiểm tra ý nghĩ hay bổ não tôi ra xem cũng chỉ có thế. Mục
đích của họ là câu lưu tôi cho qua buổi họp mặt vinh danh
phụ nữ tối nay mà thôi. Chẳng lẽ bắt tôi ra đây lại cứ
để tôi ngồi uống nước. Vì vậy tôi trả lời hết sức
vắn tắt.
Hỏi đến tên bố mẹ tôi, tôi kiên quyết không trả lời:
- Bố mẹ tôi chẳng có liên quan gì và cũng chẳng có trách
nhiệm gì đến việc làm của tôi. Mặt khác, bố mẹ tôi mất
từ lâu rồi, giờ còn sống cũng hơn trăm tuổi. Hãy để bố
mẹ tôi yên. Nếu các anh cần thì đến cơ quan cũ hay về quê
tôi mà hỏi, thiếu gì cách. Hỏi về vợ con tôi thì được.
- Nhưng đây là thủ tục
- Thủ tục gì thì cũng kệ các anh thôi.
Trong nội dung làm việc, nhiều câu hỏi mà tôi biết tôi có
nói thì cũng chẳng để làm gì nên phần lớn tôi trả lời
trên tinh thần là không biết.
Khi thì một cậu bảo, bác nói như vậy là mâu thuẫn, lúc khác
thì bảo bác giấu giếm, lúc lại bảo bác cần trung thực. Tôi
nói:
- Các anh không được nói tôi giấm giếm hay không trung
thực. Tôi chỉ có những điều nói ra hay không nói ra mà thôi.
Tôi không có nghĩa vụ phải khai với các anh.
- Bác đi biểu tình bao nhiêu lần rồi?
Cậu ngồi bên cạnh bảo:
- Chắc là đủ 11 lần.
Tôi nói:
- Tôi không có được nhiệt tình như thế đâu. Nhưng thôi,
các anh cứ ghi vào 11 lần cho tôi vinh dự, cho mọi người nể
nang. Nhưng tính tôi, cái gì không nói thì thôi, đã nói là nói
thật kẻo người ta bảo tôi ăn gian. Tôi không muốn nhận
những gì không phải của mình. Hôm nói chuyện với cô chủ
tịch xã, cô nói tôi đi biểu tình những ngày nào, bằng
phương tiện gì, tôi còn nhắc, vậy là cô sót của tôi một
buổi rồi.
Rồi tôi kể với họ tôi đi biểu tình từ khi nào, tham gia
những lần nào …
Với những câu đại loại như: bác đi biểu tình quen những ai,
đi ăn với những ai, bao nhiêu lần … Kể tỉ mỉ ra thì bao
nhiêu thời gian cho nó hết, thêm mệt ra. Có kể hết nó cũng
chẳng hại gì cho tôi hoặc bạn bè của tôi nên tôi chỉ nói
cho qua chuyện. Họ muốn biết, chỉ cần đọc blog của tôi ra
thì rõ hết.
- Nếu có kêu gọi biểu tình thì bác có đi nữa không?
- Cái đó tôi chưa biết, có thể đi và có thể không.
- Bác nghĩ như thế nào về thông báo cấm biểu tình của
thành phố?
Câu hỏi này làm tôi nhiệt tình hẳn lên:
- Đó là một văn bản vi hiến, không có giá trị.
- Vì sao?
- Vì văn bản không có người ký, không có số, đóng dấu
treo. Quyền biểu tình đã được ghi vào Hiến pháp.
- Ý kiến của bác về việc triệu tập bác hôm nay?
- Tôi kịch liệt phản đối việc bắt người trái phép. Nó
không phải là triệu tập. Triệu tập không ai làm thế.
Với những câu hỏi về buổi vinh danh phụ nữ chiều tối nay,
tôi trả không biết. Tôi nghĩ, họ cũng đã biết cả rồi,
cần gì phải nói.
Trong khi làm việc có 3 lần phóng viên nước ngoài gọi điện
đến (lúc này, điện thoại của tôi đã được khám xét xong,
tôi đã nhận lại). Tôi trả lời là đang làm việc với an
ninh, có gì để lúc khác. Qua câu hỏi của họ, tôi biết
Nguyễn Xuân Diện cũng bị bắt. Vậy là tôi hiểu vì sao họ
bắt chúng tôi. Còn việc bắt Nguyễn Kim Môn, sau khi được
trả tự do, tôi mới biết.
17 giờ 30 phút thì họ làm xong biên bản và ký với nhau, tôi
mặc kệ họ.
Họ cho người mang lên 1 suất cơm, có đủ món như một suất
cơm bình thường:
- Bác ăn cơm đi, xong rồi làm việc tiếp, còn chút việc
nữa.
Tôi bảo:
- Tôi không ăn. Và tôi cũng không làm việc gì nữa. Tôi đã
mệt mỏi rồi. Còn gì thì hẹn các anh vào buổi khác, tôi sẵn
sàng nhưng nhớ đừng khiêng tôi lên xe như hôm nay đấy.
Họ mời đi mời lại, tôi nhất định không ăn. Đúng ra là
tôi không ăn được. Còn bụng dạ nào mà ăn khi đầu óc tôi
cứ để vào buổi họp mặt. Mãi sau, vị an ninh làm việc chính
thức với tôi mang giấy tờ ra:
- Bác không ăn thì làm việc tiếp vậy. Buổi tối nay vinh
danh những thành phần phụ nữ như thế nào?
- Tôi đã nói rồi. Tôi không làm việc nữa. Các anh muốn
làm gì tôi thì làm.
Biết là không ép được tôi, anh ta đi ra.
Mấy cậu công an, an ninh cũng ăn vì đã đến bữa. Thấy các
cậu ăn hộp xôi như một suất ăn sáng chứ không có suất như
tôi, tôi đẩy suất ăn của tôi tới bảo, các cháu ăn đi, bác
không ăn đâu. Nhưng các cậu ấy không ăn, bảo đấy bác xem,
chúng cháu ăn uống cũng đạm bạc lắm. Lại thấy có cậu
trả lời điện thoại của vợ rồi nói không biết khi nào anh
về. Tôi nghĩ, có mỗi mình mình mà làm bao nhiêu đứa khổ
theo.
Những người đi đòi trả tự do cho tôi tới cổng vào chừng 8
giờ 30 phút tối. Tôi ra hành lang đứng nhìn nhưng không nói
không goi gì cả. Không biết mọi người có nhận ra tôi không.
Tôi ra được 2 lần như thế thì một đứa trong tốp đi bắt
tôi đẩy tôi vào. Kể từ đấy, tôi không được đi vệ sinh
bằng lối cũ nữa mà họ phải mở cửa sau cho tôi đi. Tại sao
nó lại sợ chúng tôi nhìn thấy nhau nhỉ.
Tôi bảo một cậu:
- Cháu cho bác nằm tạm ở đâu đó. Bác cần được nghỉ
ngơi.
Mấy cậu có vẻ lúng túng:
- Cơ quan không phòng nào có giường. Hay là bác nằm trên
bàn.
- Thôi, xếp mấy bó giấy in cho bác nằm tạm cũng được.
Mấy cậu nhanh nhẹn xếp những gói giấy in thành hai hàng, để
thêm một bó lên trên làm gối, được một chỗ nằm cũng
không đến nỗi nào.
Tôi nằm ngả lưng. Nhưng không sao chợp mắt được.
Chừng hơn 9 giờ thì một người vào phòng. Tôi để ý phong
cách, đoán là sếp công an huyện. Tôi nhìn qua rồi tiếp tục
nhắm mắt lại. Ông bảo:
- Anh ngồi lên ghế nói chuyện.
Tôi uể oải lên ghế ngồi. Ông tự giới thiệu. Thì ra chính
ông này ký giấy triệu tập để bắt tôi.
Tôi lại phản đối việc bắt tôi chiều nay. Nhưng rồi ông
bảo mấy cậu lên phòng ông lấy nước khoáng có ga cho tôi
uống. Ông rót ra cốc, ân cần:
- Anh uống nước này cho đỡ mệt. Thực ra hôm nay triệu
tập anh đến đây là để tách anh ra khỏi đám họp mặt thôi.
Vậy là mục đích bắt tôi, họ đã công khai.
Có vẻ như ông không có ý định vặn vẹo hay giáo huấn gì
tôi, chỉ nói:
- Anh đừng đi với họ làm gì. Đi biểu tình lại vi phạm
pháp luật.
Tôi hỏi:
- Sao lại vi phạm pháp luật?
Ông không trả lời, quay sang chuyện khác:
- Chúng tôi định cho anh về nhưng còn đám đông ngoài kia (ý
ông nói là đám đòi thả người). Khi nào họ về thì anh về
thôi. Anh nên ra khuyên họ về.
Tôi bảo:
- Việc ấy là của họ. Tôi không bảo họ đến đây thì
tôi bảo họ về sao được. Các anh chưa trả tự do cho tôi thì
không bao giờ họ về đâu, tôi biết chắc như thế. Còn các
anh thả tôi thì họ cũng về ngay thôi. Họ đến vì tôi, tôi
được trả tự do rồi thì họ còn ở lại làm gì.
Ông nói:
- Trả anh về lúc này, anh lại đi tụ tập ăn uống cùng
với họ.
Ông bảo rồi sẽ cho xe đưa tôi về, tôi nói:
- Thôi, đừng điều xe mà tốn thêm tiền của dân. Tôi đã
có người đón. Vợ tôi đang đợi tôi ngoài kia.
Ông còn bảo khi nào có thời gian, tôi sẽ đến thăm anh. Tôi
nói:
- Các anh nên năng tiếp xúc với dân. Các anh xa dân quá rồi
đấy.
Rồi họ cũng phải cho tôi về. Trước khi về, tôi nói với
ông phó công an huyện:
- Nếu thằng Trung Quốc còn gây hấn một lần nữa như vụ
cắt cáp tàu Bình Minh chẳng hạn thì chắc chắn tôi sẽ xuống
đường, các anh có bỏ tù cũng được.
12/3/2012
TƯỜNG THỤY
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/11983), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét