Bùi Tín - Khóc như mưa

<center><img src="http://danluan.org/files/u23/AAAQ.jpg" width="480"
height="380" alt="AAAQ.jpg" /></center>

<div class="rightalign">Hình: AP</div>

Ông Kim Jong Il chết trên chuyến xe lửa đặc biệt vì cơn đau
tim. Cậu con thứ ba Kim Jong Un mới 27 tuổi lên nối ngôi. Theo
tiếng Việt, ông <em>"Ủn"</em> nối ngôi ông <em>"Ỉn"</em>.
Quả thật, hai cha con đều nặng cân, ủn ỉn …

Đây là kiểu cha truyền con nối 3 đời liền trong một triều
đình phong kiến cộng sản. Ông, cha và con đều là chủ tịch
nước, chủ tịch đảng CS, tổng tư lệnh quân đội.

Đài truyền hình Bình Nhưỡng liên tiếp truyền cảnh người
Triều Tiên, già trẻ lớn bé khóc còn hơn cha chết. Người ta
khóc thảm thiết, gào thét, gục xuống đất, nức nở, mồm
méo xệch, cứ như đua nhau xem ai khóc to nhất, đau đớn nhất,
chân thật nhất.

Trên thế giới nhiều báo chí nhận xét, bình luận, hỏi vì sao
người Bắc Triều Tiên khóc tập thể thảm thiết đến thế,
có thật tự đáy lòng không? Sao lại như một cơn lên đồng
lớn, một căn bệnh tâm thần nặng lây lan cực nhanh, khó hiểu
cho người ngoài cuộc, người nước ngoài.

Nhớ lại khi ông Hồ Chí Minh chết, dân miền Bắc cũng khóc
tập thể thê thảm như thế.

Tố Hữu mô tả: <em>"Người tuôn nước mắt, trời tuôn
mưa..."</em>;
Và khi ông Staline chết, Tố Hữu cũng khóc:

<em>Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười.</em>

Lại còn:

<em>Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao!</em>

Vì sao như vậy? Khóc thật hay khóc giả? Bình thường hay lâm
bệnh thần kinh? Khác gì những người làm nghề khóc thuê khóc
mướn? Cố gào thét lên, cố rặn ra mà khóc ư?

Để góp phần giải đáp những câu hỏi ấy, tôi kể lại
dưới đây một vài kinh nghiệm, tai nghe mắt thấy, trên đất
Bắc Triều Tiên, từ hồi năm 1987, khi dự Hội nghị các nước
không liên kết trong 1 tuần lễ ở Bình Nhưỡng, rồi đi thăm
một số địa phương như khu phi quân sự Bàn Môn Điếm, đập
nước lớn phía đông và vùng sông Áp Lục.

Phụ nữ Bắc Triều Tiên ở bất cứ đâu khi có mang đến
tháng thứ 8 là đại diện chính quyền địa phương, cấp khu
phố hay quận, huyện đến thăm tại nhà, làm lễ trao tặng thư
và quà của <em>"Lãnh tụ Vĩ đại"</em> gồm có một thùng tã
lót, khăn bông, nôi bằng mây hay nhựa, với lời chúc mẹ tròn
con vuông.

Đến tuổi nhập học, trước buổi học vỡ lòng đầu tiên khi
nhập trường,cũng như mỗi lần khai giảng, đều làm lễ đón
nhận quà khai giảng của <em>"Lãnh tụ Vĩ đại"</em>, gồm có
bút, sách vở, cặp sách và 2 bộ đồng phục bằng vải tốt,
lụa màu cho mỗi học sinh và sinh viên.

Khi vào đội Thiếu niên và vào Đoàn Thanh niên Kim Il Sung, các
em đều tham dự lễ đón nhận khăn quàng xanh và đỏ do
<em>"Lãnh tụ Vĩ đại"</em> ban tặng.

Hệ thống Bảo tàng Kim Il Sung và Phòng Lưu niệm Kim Il Sung là
hệ thống to lớn, rộng khắp nhất, gây ấn tướng nhất trên
đất Bắc Triều Tiên. Mỗi nhà máy, mỗi xí nghiệp lớn nhỏ,
mỗi trường học từ tiểu học đến đại học, mỗi bộ,
viện nghiên cứu, mỗi bệnh viện đều có bảo tàng, cho đến
mỗi nhà trẻ cũng có phòng lưu niệm ghi rất rõ, rất cụ thể
công ơn của <em>"Lãnh tụ Vĩ đại"</em>. Tại đó có ảnh phóng
cực lớn, tranh, một loạt sách trước tác của ông Kim, mang
chữ ký đích thân ông Kim đề tặng và ký tên. Ông Kim đến
đâu, đi qua cổng nào, qua con đường nào, ngồi vào chiếc ghế
nào, cầm chiếc micrô nào, uống nước ở chén nước, cốc
nước nào, cầm chiếc bút nào, nói những gì, gợi ý những
gì, nhận xét gì, chỉ thị những gì… thực hiện ra sao, đều
ghi rất kỹ, tỷ mỷ trong bảo tàng và phòng lưu niệm. Có nơi
như Đại học Kim Il Sung, ông Kim đến 8 lần, đều ghi tỷ mỷ
những nội dung và tác động của mỗi lần đến thăm.

Ở mỗi tỉnh, huyện và quận cũng thế. Những thành tựu làm
đường mới, xây cầu mới, mở rộng bệnh viện, xây nhà
trẻ, trường học, sân vận động, đắp đập, mở rộng diện
tích canh tác, thay giống lúa mới… đều ghi công lãnh tụ Kim
trong các bảo tàng và nhà lưu niệm Kim Il Sung, cũng như trên
sách, báo, trên bia, bảng tuyên truyền ở khắp nơi.

Bức tượng cao nhất thủ đô là tượng đuốc lửa Juche - Tự
Chủ - do «Lãnh tụ Vĩ đại» giương cao cho toàn thế giới, ở
dưới chân có ghi tên hơn một trăm nước có Câu lạc bộ Juche
ở khắp 5 châu, suy tôn ông Kim là lãnh tụ quốc tế chỉ
đường cho nhân loại. Bức tượng toàn thân ông Kim cũng là
bức tượng bề thế nhất bên sân rộng để hàng ngàn diễn
viên có thể nhảy múa dưới chân <em>"Lãnh tụ Vĩ đại"</em>.

Trong tâm tưởng, suy nghĩ của người dân Bắc Triều Tiên, từ
khi sinh ra đến khi khôn lớn, từ sáng sớm ngủ dậy đến đêm
vào giấc ngủ, từ khi ở nhà, đi học, đi làm đâu đâu cũng
nghe ra rả về công ơn như trời biển của <em>"Lãnh tụ Vĩ
đại"</em>. Việc tôn sùng bị điều kiện hóa tuyệt đối
đến thế thì khi ông chết, làm sao người ta không khóc thê
thảm còn hơn cha mình chết.

Ông Kim Jong Il cũng kế thừa bộ máy tuyên truyền nhồi nhét
như thế, cũng là dễ hiểu. Xin chớ hiểu sai rằng họ khóc
lóc thảm thê chỉ là giả vờ, là đóng kịch, vì sợ bị đưa
đi cải tạo.

Với một số người bị nghi vấn, bị theo dõi, bị ghi vào sổ
đen, có thể là thế.

Xin nhớ Bắc Triều Tiên vẫn còn là quốc gia riêng biệt, cô
lập với thế giới. Dân thường không ai có hộ chiếu. Nghe
đài <em>"địch"</em>, xem vô tuyến truyền hình <em>"địch"
</em>là tội nặng.

Có những nghịch lý rất kỳ lạ. Dân nghèo nhất, đói nhất,
rét nhất, nông thôn có hồi chết la liệt vào rừng đào củ,
ăn dun, chuột, dán, châu chấu, lạnh cóng xuống đồng không có
ủng, nhưng bộ mặt thủ đô thì tráng lệ, khách sạn cao 104
tầng, vỉa hè sạch bóng hơn cả Singapore, học sinh đi học
bằng xe bus, áo quần tơ lụa đủ màu, 6 ngàn nghệ sỹ đồng
diễn múa với dàn nhạc 400 cây đàn, đèn chiếu sáng rực,
lộng lẫy như cảnh tiên sa.
Trong khách sạn cao cấp, các máy vô tuyến truyền hình Nhật
Bản hay Hà Lan đều thay bằng nhãn hiệu Triều Tiên, các xe bus
Nhật, Đức, Tiệp Khắc cũng đều mang nhãn Triều Tiên:

Thiên Lý Mã, Juche, Núi Bạch Vân, Thượng Cam Lĩnh …Tôi hỏi
thế có vi phạm bản quyền nhà chế tạo không, anh phiên dịch
cười nói nhỏ: không đâu, chúng tôi bỏ ngoại tệ ra mua bản
quyền rồi. Một kiểu ăn gian ở trong nước, được thuận mua
vừa bán, không giống ai.

Thật ra công ơn của lãnh tụ đều là từ ngân sách quốc gia,
từ tiền thuế của dân. Tiền mua tã lót, nôi cho trẻ sơ sinh,
đến hòm an táng cho người chết đều là của xã hội trả
lại cho xã hội, xét cho cùng là <em>"của người phúc ta"</em>,
nhưng bộ máy tuyên truyền tinh vi ma quái, cực kỳ nham hiểm
đã xáo trộn trắng đen, đảo lộn phải trái, biến một chế
độ phong kiến cộng sản thối nát cực kỳ lạc hậu thành
những vị đại minh quân, những ông hoàng đế thời hiện
đại.

<strong>Bùi Tín</strong>


***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/11032), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét