Nguyễn Gia Kiểng - Tình cảm và chỗ đứng nào cho cờ vàng?

Trong bài <a href="http://danluan.org/node/4981">"Vài khẳng định cần
thiết" nhân dịp kỷ niệm 35 năm ngày 30-4-1975</a>, tôi đã nói
đến một di sản đau buồn của cuộc nội chiến điên dại
1945-1975 cần phải trút bỏ, đó là chế độ cộng sản. Lần
này xin được góp ý về một di sản khác cần được vượt
qua: <em><strong>cờ vàng ba sọc đỏ</strong></em>.

<h2>Trước hết xin trình bày một nhận xét nhức nhối:</h2>

Trong tình trạng hiện nay, cộng đồng người Việt hải ngoại
có vai trò tiềm năng chiến lược quyết định trong cuộc vận
động dân chủ và cũng có thể đảm nhiệm vai trò đó một
cách mãnh liệt. Người Việt hải ngoại - khối người định
cư tại các nước phương Tây, Đông Âu và khối người xuất
khẩu lao động - gửi về Việt Nam gần mười tỷ USD mỗi năm.
Nếu chỉ kể khối người định cư tại các nước phương Tây
(Hoa Kỳ, Canada, Châu Âu, Úc), với thu nhập tương đương với
GDP của Việt Nam, thì số tiền gửi về để giúp gia đình,
đầu tư và du lịch cũng trên 4 tỷ. Ngay cả nếu ta trừ đi
số tiền khá lớn nhưng khó ước lượng được gửi lén lút
từ trong nước ra nước ngoài, rồi sau đó lại được chuyển
ngược lại về Việt Nam trong qui trình tẩy tiền bẩn thì
đóng góp của cộng đồng người Việt hải ngoại cho kinh tế
Việt Nam cũng vẫn lớn hơn viện trợ của bất cứ siêu
cường nào. Nếu tìm được một đồng thuận để vận động
dân chủ thì đây sẽ là một sức ép mà chính quyền cộng
sản không thể chống trả và tình hình có thể thay đổi nhanh
chóng.

Ngoài ra còn một khối trên 300,000 người tốt nghiệp đại
học với khả năng chuyên môn cao trong tất cả mọi bộ môn và
hiện diện trong mọi sinh hoạt tại các nước tiên tiến; khối
người tinh nhuệ này vừa là một hứa hẹn to lớn cho đất
nước vừa là một khả năng vận động hậu thuẫn quốc tế
cũng to lớn không kém cho cuộc vận động dân chủ hoá đất
nước. Hàng năm, hàng trăm nghìn người từ nước ngoài về
nước tiếp xúc với mọi thành phần xã hội tại mọi nơi
trong nước.

Cần gạt bỏ một luận điệu chủ bại vô lý theo đó ở
nước ngoài chẳng làm được gì. Phải khẳng định là cộng
đồng người Việt hải ngoại có khả năng đánh bại chế
độ cộng sản nếu đoàn kết, có quyết tâm và phương pháp.

Tuy vậy thực tế chua xót là cho tới nay người Việt hải
ngoại đã chỉ cúi đầu mà nộp tiền, trong khi chế độ cộng
sản sống nhờ cộng đồng người Việt hải ngoại một cách
hống hách. Họ muốn cho ai được về thăm nhà tùy ý, những
người được về nước cũng phải nơm nớp lo sợ có thể bị
hạch sách, câu lưu, trục xuất, thậm chí bắt giam.
<em><strong>Chúng ta bất lực vì chia rẽ.</strong></em>

Một lý do của sự chia rẽ đưa đến bất lực này là cách
làm chính trị nhân sĩ, tranh đua gây tiếng vang thay vì xây
dựng lực lượng để đấu tranh có tổ chức và bài bản. Tôi
đã nói khá nhiều về cái tệ nhân sĩ này. Ở đây chỉ nói
lại cho rõ thêm một điều, đó là tư cách nhân sĩ tự nó
không có gì đáng trách. Trong mọi giai đoạn và mọi hoàn cảnh
luôn luôn có những người cần thiết và đáng quý trọng không
tham gia một tổ chức nào vì do hoàn cảnh cá nhân không muốn
hoặc không thể hoạt động chính trị. Họ là những chuyên
gia, những nhà khảo cứu hay những nhà bình luận. Điều đó
không cấm cản họ phát biểu trực tiếp hay gián tiếp trên
những vấn đề chính trị. Họ có thể đóng góp soi sáng
nhiều khía cạnh của cuộc vận động dân chủ, tiếng nói
của họ còn có trọng lượng của sự khách quan.

Điều đáng lên án là cách hoạt động chính trị nhân sĩ,
không chịu khép mình vào một tổ chức nào nhưng vẫn có tham
vọng chính trị, mỗi khi thấy tình hình có vẻ thuận lợi thì
rủ nhau ra tuyên ngôn tuyên cáo, thành lập vội vã những kết
hợp lỏng lẻo tạm bợ và cố gây tiếng vang tối đa. Lối
hoạt động chính trị này không thể đem lại kết quả nào
bởi vì đấu tranh chính trị bao giờ cũng phải là đấu tranh
có đội ngũ, nó chỉ có tác dụng làm lỡ những cơ hội tốt,
phá đám cuộc đấu tranh cho dân chủ bằng cách đánh lạc sự
chú ý khỏi những cố gắng nghiêm chỉnh. Rồi sau khi cơ hội
qua đi họ chờ dịp để làm lỡ một cơ hội khác.

Một lý do khác là sự lấn cấn về lá cờ vàng ba sọc đỏ.
Nhiều người, nhất là trong cộng đồng người Việt tại Mỹ,
đòi áp đặt lá cờ này làm biểu tượng cho cuộc vận động
dân chủ. Họ càng ngày càng ít đi, nhưng càng ít đi họ càng
cứng rắn hơn trong những hành động phá đám hoặc kêu gọi
tẩy chay những cuộc họp không treo cờ vàng và các tổ chức
không lấy cờ vàng làm biểu tượng, nhiều khi ngay cả những
tổ chức văn hóa hoặc từ thiện và những cơ sở thương
mại.

Trong một chuyến đi Mỹ, tôi có hỏi cô con gái một người
bạn tôi về các lớp học Việt Ngữ mà cô khởi xướng cùng
với một số bạn trẻ. Cô này đáp: "<em>Không phát triển
được chú ạ, vì mấy ông cộng đồng mắc dịch cứ tới
kiếm chuyện bắt phải treo cờ vàng làm nhiều người ngại
không muốn đem con tới</em>". Thế là một cố gắng duy trì căn
cước Việt Nam tại hải ngoại bị thiệt hại. Cần lưu ý
một tình trạng báo động là cộng đồng người Việt hải
ngoại đang mất căn cước dân tộc một cách rất nhanh chóng.
Cứ đà này thì chỉ trong vòng một thế hệ nữa người Việt
hải ngoại sẽ không còn biết gì về Việt Nam nữa và cũng
sẽ không còn nói chuyện được với nhau bằng tiếng Việt.
Lúc đó sẽ khó còn có thể nói tới một cộng đồng người
Việt hải ngoại. Lý do căn bản là chúng ta thiếu những tổ
chức cộng đồng đúng nghĩa. Nhiều tổ chức tự xưng là
cộng đồng không làm công tác cộng đồng, nghĩa là giữ gìn
căn cước Việt Nam và tạo liên lạc thân hữu giữa mọi
người Việt Nam mà lại làm chính trị, và với nhiều tổ
chức tự xưng là "cộng đồng" hoạt động chính trị được
coi là đồng nghĩa với áp đặt cờ vàng trong mọi trường
hợp. Áp lực cờ vàng mạnh đến nỗi nhiều tổ chức chính
trị dù không muốn vẫn phải treo cờ vàng trong các buổi họp.

<h2>Vấn đề cờ vàng cần được thảo luận một cách bình
tĩnh và trang trọng.</h2>

<div class="boxright200"><div class="quotebody"><div class="quoteopen"><img
class="quoleft" src="/misc/quoleft.png"/></div>Cờ vàng vì vậy phải
được tôn trọng, không phải vì những người đã tạo ra nó,
hay vì chế độ Việt Nam Cộng Hòa, mà vì những người đã hy
sinh cho đất nước.<img class="quoright" src="/misc/quoright.png"/> <br
class="quoteclear"></div></div>
Dù chúng ta nghĩ gì về chế độ Việt Nam Cộng Hòa (danh xưng
Việt Nam Cộng Hòa được hiểu là chỉ chung các chế độ
Quốc Gia Việt Nam, rồi Việt Nam Cộng Hòa từ 1948 đến 1975)
chúng ta vẫn không được quên là đã có hàng trăm nghìn
người lương thiện, yêu nước và dũng cảm đã hy sinh dưới
lá cờ vàng ba sọc đỏ trong niềm tin rằng mình đang chiến
đấu cho một tương lai Việt Nam tự do và dân chủ. Cờ vàng
vì vậy phải được tôn trọng, không phải vì những người
đã tạo ra nó, hay vì chế độ Việt Nam Cộng Hòa, mà vì
những người đã hy sinh cho đất nước. (Một lý luận tương
tự cũng phải được áp dụng cho lá cờ đỏ sao vàng của
chế độ cộng sản Việt Nam). Gọi nó là lá cờ ba que như
chính quyền cộng sản thường làm là một thái độ vô văn
hóa ô nhục cho chính những người sử dụng ngôn ngữ hạ cấp
đó. Không ai có thể cho là lạ nếu cờ vàng được trưng lên
trong những cuộc họp mặt của các hội thân hữu cựu quân
nhân và công chức Việt Nam Cộng Hòa, kể cả sau này trên
đất nước Việt Nam dân chủ, và trong những buổi lễ tưởng
niệm các tử sĩ. Vấn đề không phải là bỏ hay không bỏ cờ
vàng. Cờ vàng là một kỷ niệm và người ta không thể thay
đổi một kỷ niệm. <em><strong>Vấn đề chỉ là có nên lấy
cờ vàng làm biểu tượng cho cuộc đấu tranh cho dân chủ hay
không, và nếu không có nên lấy nó làm biểu tượng cho cộng
đồng người Việt hải ngoại hay không?</strong></em>

Về câu hỏi thứ nhất - có nên lấy cờ vàng làm biểu tượng
cho cuộc vận động dân chủ hay không? - câu trả lời thân
thiện nhưng dứt khoát là <strong>không</strong>. Lá cờ biểu
tượng phải tượng trưng cho một di sản đáng tự hào, phải
nói lên một mục tiêu chung cao đẹp, một ý chí, một hy vọng,
và nhất là phải có khả năng đoàn kết và động viên thật
nhiều người. Cờ vàng không đáp ứng một tiêu chuẩn nào
trong những tiêu chuẩn này.

Cờ vàng, cũng như cờ đỏ sao vàng, không phải là cờ truyền
thống của dân tộc. Trước năm 1945, chúng ta không có quốc
kỳ. Vua Thành Thái có lúc đã dùng một lá cờ nền vàng có ba
sọc đỏ làm kỳ hiệu của mình, nhưng đó không phải là
quốc kỳ mà chỉ là một kỳ hiệu của nhà vua; các vua chúa
chọn lựa và thay đổi kỳ hiệu của họ một cách tùy hứng.
Cờ vàng như một quốc kỳ đã chỉ được chọn vào năm 1948
bởi một số tay chân cũ của người Pháp hoàn toàn không có
một sự chính đáng nào để thay mặt nhân dân Việt Nam quyết
định quốc kỳ, với sự chứng kiến của Bảo Đại, ông vua
bê bối, bất xứng và vô tích sự đã đầu hàng cộng sản và
nhìn nhận cờ đỏ sao vàng là quốc kỳ năm 1945. Vả lại,
trên thực tế, cờ vàng cũng chưa bao giờ là một quốc kỳ
Việt Nam mà chỉ là cờ của một trong hai phe trong một cuộc
nội chiến, cũng tương tự như cờ đỏ sao vàng trước năm
1975, nhưng với một sự chính đáng kém hẳn (cờ đỏ sao vàng
vào lúc ra đời đã được hầu hết mọi thành phần dân tộc
nhìn nhận).

Các chính quyền lấy cờ vàng làm biểu tượng cũng không phải
là những chính quyền dân chủ. Trái lại những người kế
tiếp nhau cầm quyền, từ 1948 đến 1975, từ Nguyễn Văn Xuân
đến Nguyễn Văn Thiệu, đều chống dân chủ. Do áp lực của
Hoa Kỳ, từ 1954 về sau họ bị bắt buộc phải chấp nhận
một hình thức dân chủ bề ngoài nhưng họ dùng đủ trò gian
trá để biến dân chủ thành một trò hề. Các chính quyền
quốc gia đều hoặc tham nhũng hoặc quan liêu, đa số vừa tham
nhũng vừa quan liêu. Cũng không có chính quyền nào lấy xây
dựng dân chủ làm mục tiêu cả, chỉ có những người chấp
nhận chế độ Việt Nam Cộng Hòa với hy vọng thay đổi
được nó để xây dựng một nước Việt Nam dân chủ nhưng
họ chưa bao giờ nắm được vai trò chủ động. Như vậy cờ
vàng từ lúc được kéo lên năm 1948 đến lúc bị hạ xuống
năm 1975 chưa bao giờ là biểu tượng của dân chủ cả. Đây
chỉ là một ý nghĩa mà một số người gán ghép cho nó từ sau
1975. Chúng ta có thể, và phải, tôn trọng cờ vàng vì những
người đã hy sinh dưới lá cờ này, nhưng không phải vì thế
mà gán cho nó một ý nghĩa mà trong suốt thời gian tồn tại nó
chưa bao giờ có, nghĩa là dùng nó làm biểu tượng cho cuộc
đấu tranh vì dân chủ. Nếu coi cờ vàng là tiêu biểu cho dân
chủ thì phải hài lòng với một thứ dân chủ giả dối và
bệnh hoạn. Cờ vàng càng không thể dùng làm biểu tượng cho
cuộc đấu tranh cho dân chủ vì một lý do khác: cuộc đấu
tranh nào cũng đòi hỏi ý chí, quyết tâm, lòng tự hào và lòng
tin vào thắng lợi, do đó không thể lấy lại lá cờ của một
chế độ bạc nhược đã thất bại và đầu hàng.

Việc một số người nằng nặc đòi áp đặt cờ vàng có tác
dụng tai hại làm yếu đi phong trào dân chủ tại hải ngoại.
Nó là một đòi hỏi quá nghịch lý để có thể chấp nhận
được nhưng sự hung hăng của phe cờ vàng - và thái độ sẵn
sàng phá đám của một số người trong họ - khiến nhiều
người không dám nói ra lập trường của mình. Kết quả là
bế tắc và bất lực.

Tác dụng chắc chắn của việc dùng cờ vàng làm biểu tượng
cho cuộc vận động dân chủ là <span class="underlined-text">ngăn
cản sự hưởng ứng của những người đã từng đứng trong
hàng ngũ cộng sản, những người xuất phát từ miền Bắc và
những người sinh ra sau ngày 30-4-1975, nghĩa là tuyệt đại đa
số người Việt Nam</span>. Những người này dù mong muốn dân
chủ tới đâu cũng không có lý do để tranh đấu dưới cờ
vàng, mà không động viên được họ thì không thể giành
được thắng lợi. Họ hoặc không biết đến lá cờ vàng,
hoặc chỉ biết đến nó như là lá cờ của một chế độ đã
đầu hàng. Vô tình hay cố ý các nhóm cờ vàng tiếp tay cho
chính quyền cộng sản, họ ngăn cản sự hình thành của một
tập hợp dân chủ mạnh. Trước mắt và tại hải ngoại cờ
vàng là một trở ngại cho sự tham gia vào cuộc vận động dân
chủ của khối người ngày càng đông đảo mới ra nước
ngoài, những công nhân đi theo diện xuất khẩu lao động,
những du học sinh, những người xuất ngoại vì công việc v.v.
Cuối cùng, đòi lấy cờ vàng làm biểu tượng cho cuộc đấu
tranh vì dân chủ tương đương với chấp nhận để cuộc đấu
tranh này tàn lụi dần với sự ra đi của những người đã
trưởng thành trước ngày 30-4-1975. Tuổi trẻ lớn lên sau 1975
dù là con cháu của những người tỵ nạn cũng có rất ít lý
do để chấp nhận lá cờ này.

Sự vô lý của đòi hỏi lấy cờ vàng làm biểu tượng tranh
đấu thể hiện ngay trong lập luận của những người chủ
xướng. Trong đa số họ đều nói là họ không có ý định
lập lại chế độ Việt Nam Cộng Hòa, nhiều người còn đi xa
hơn, khẳng định cờ vàng sẽ không phải là quốc kỳ trong
tương lai, nước Việt Nam dân chủ sau này sẽ có một lá cờ
mới. Nhưng vai trò của một biểu tượng của cuộc tranh đấu
là gì nếu không phải là để nói lên trước dân tộc và thế
giới một mục tiêu và một lập trường? Và làm sao có thể
đứng dưới cờ Việt Nam Cộng Hòa và hát quốc ca Việt Nam
Cộng Hòa đồng thời nói với một người Mỹ - hay người
Pháp hay người Ai Cập hay bất cứ một người nước nào -
rằng mình không có ý định tái lập chế độ Việt Nam Cộng
Hòa mà không gây ngạc nhiên?

Một số người và tổ chức đưa ra một lập luận khác:
đồng ý là sẽ phải có một quốc kỳ mới không phải là cờ
vàng nhưng quốc kỳ mới này sẽ phải do một quốc hội
được toàn dân bầu ra trong một cuộc bầu cử tự do, điều
mà chúng ta chưa làm được; do đó trong nhất thời cuộc đấu
tranh cho dân chủ phải tạm dùng cờ vàng. Nhưng cuộc đấu
tranh có bắt buộc phải có một quốc kỳ không? Không ai cấm
mỗi tổ chức đấu tranh chọn một đảng kỳ, nhưng quốc kỳ
là một việc rất khác. Trong lịch sử thế giới tuyệt đại
đa số các tổ chức đấu tranh để thay đổi chế độ đều
không chọn trước một quốc kỳ trong lúc còn đang tranh đấu.

Phải dứt khoát: nếu muốn giành thắng lợi cho dân chủ thì
không thể lấy cờ vàng làm biểu tượng cho cuộc đấu tranh.
Chính những người đòi áp đặt cờ vàng cũng biết như vậy,
nhưng có lẽ họ không quan tâm tới tương lai đất nước,
hoặc không nghĩ là tự người Việt Nam có thể thay đổi
được chế độ cho nên không cảm thấy phải có một lập
trường hợp lý. Lấy một lập trường mà mình biết trước
là không đem lại thắng lợi chỉ là mặt trái của chọn lựa
bỏ cuộc. Đối với những người này, những người tranh
đấu cho dân chủ chỉ có thể bày tỏ tình đồng bào chứ
không thể nhân nhượng.

Thực ra không còn ai tin rằng cờ vàng sẽ là quốc kỳ Việt
Nam trong tương lai. Vấn đề thực sự là cờ đỏ sao vàng. Lá
cờ này đã ra đời cách đây 75 năm đánh dấu ngày đất
nước trút bỏ ách ngoại thuộc, từ 35 năm nay nó cũng là
quốc kỳ chính thức của Việt Nam được mọi quốc gia trên
thế giới nhìn nhận. Tuy vậy nó cũng được chính những
người lãnh đạo chế độ cộng sản xác nhận như là biểu
tượng của chủ nghĩa Mác-Lênin trên đất nước Việt Nam,
một chủ nghĩa đã được nhận diện như là một chủ nghĩa
tội ác. Một đặc tính cơ bản của chủ nghĩa Mác-Lênin là
nó không nhắm xây dựng quốc gia mà trái lại còn chủ trương
tiến tới sự giải thể các quốc gia. Việc du nhập chủ nghĩa
này vào Việt Nam đã là một sai lầm đẫm máu. Và quả thực
lá cờ này đã đẫm quá nhiều máu Việt Nam, máu của những
người yêu nước không cộng sản, máu của hàng trăm nghìn
nạn nhân của đợt Cải Cách Ruộng Đất, máu của gần năm
triệu người trong cuộc nội chiến thảm khốc v.v. Quá nhiều
máu ! Từ hơn 35 năm qua nó là lá cờ của một chế độ độc
tài bạo ngược, chống dân chủ và nhân quyền tới cùng, dành
độc quyền cho một thiểu số, loại bỏ đại bộ phận dân
tộc khỏi vận mệnh đất nước. Cờ đỏ sao vàng không thể
là quốc kỳ của một nước Việt Nam dân chủ và hòa giải.
Nhưng thay đổi nó không phải là dễ và cũng chỉ có thể
thực hiện sau khi đất nước đã có dân chủ.

Sự ngoan cố của phe cờ vàng làm cản trở cuộc đấu tranh cho
dân chủ và vì thế góp phần củng cố cờ đỏ. Sở dĩ lập
trường áp đặt cờ vàng còn tồn tại chỉ vì một vấn đề
phải giải quyết vẫn chưa được giải quyết: hoà giải và
hòa hợp dân tộc. Một thế hệ đã qua rồi kể từ khi cuộc
nội chiến tệ hại chấm dứt nhưng chính quyền cộng sản
vẫn còn quá kiêu căng, xấc xược, thô bạo, miệt thị. Cờ
vàng vì vậy vẫn còn được một số người dùng để biểu
lộ sự phẫn nộ. Nếu có một chính quyền dân chủ thực
hiện hoà giải và hòa hợp dân tộc một cách thành tâm thì
vấn đề cờ vàng đã không đặt ra. Oái oăm là ở chỗ chính
việc đòi áp đặt cờ vàng lại cản trở sự hình thành của
một tập hợp dân tộc mới để đẩy lùi bạo quyền, thiết
lập dân chủ, thực hiện hòa giải dân tộc và phục hồi danh
dự cho những người đã hy sinh dưới cờ vàng. Phải bẻ gẫy
cái vòng luẩn quẩn này.

Về câu hỏi thứ hai, có nên lấy cờ vàng làm cờ của cộng
đồng người Việt hải ngoại không, tôi cũng nghĩ là không
nên. Cờ vàng không có chức năng này. Nó là biểu tượng của
một của một dự án quốc gia trên đất nước Việt Nam đã
thất bại sau nhiều cố gắng và hy sinh của nhiều người vì
sự bất xứng của những người lãnh đạo. Tùy cảm nhận
của mỗi người, nó có thể là một cơ hội đã lỡ, một sự
ân hận hay một tiếng thở dài, nhưng nó vẫn là lá cờ của
một cuộc nội chiến. Nếu cộng đồng người Việt hải
ngoại cần một biểu tượng thì không nhất thiết phải là
một lá cờ, và biểu tượng đó phải chấp nhận được cho
mọi người, phải nói lên tình yêu quê hương và sự liên
đới giữa những người Việt Nam sống ở nước ngoài, trên
mẫu số chung duy nhất là chúng ta cùng là người Việt. Vả
lại, xuống cấp cờ vàng từ một quốc kỳ thành lá cờ của
một cộng đồng lưu vong cũng không phải là một cách để tôn
vinh nó, trái lại.

Nước ta chắc chắn sẽ còn mở ra nhiều hơn nữa với thế
giới. Sẽ còn nhiều người ra nước ngoài, cộng đồng Việt
Nam hải ngoại sẽ còn được tăng cường bởi những người
không hề biết đến lá cờ vàng ba sọc đỏ. Các thế hệ sinh
ra và lớn lên tại hải ngoại cũng không hề biết đến lá
cờ này, cùng lắm họ chỉ biết tới nó như là lá cờ của
một trong hai phe trong một cuộc nội chiến đẫm máu. Sử dụng
một biểu tượng như vậy chỉ có tác dụng khiến họ quay
lưng lại với Việt Nam.

Cần phản bác thẳng thắn lập luận lưỡng cực gò ép của
những người quá khích. Họ buộc tội những người và tổ
chức không lấy cờ vàng làm biểu tượng là chống cờ vàng,
là khinh thường cờ vàng. Nhưng tôn trọng và lấy làm biểu
tượng là hai điều rất khác nhau, cũng như không phải hễ ta
quí trọng người nào thì phải lấy người đó làm vợ hay làm
chồng. Người trí thức phải có can đảm trí thức, người
đấu tranh chính trị phải có can đảm chính trị. Phải dám
phản bác sự vô lý và dám lấy những quyết định và thái
độ cần có.

Hãy trả lại cho lá cờ vàng ba sọc đỏ chỗ đứng đúng
đắn của nó. Nó có thể có chỗ đứng trong gia đình để ghi
nhớ một quãng đời. Đối với nhiều người, trong đó có kẻ
viết bài này, nó là kỷ vật của một ước vọng ngăn chặn
chủ nghĩa cộng sản và xây dựng một nước Việt Nam có tự
do và dân chủ, có chỗ đứng và tiếng nói ngang nhau cho mọi
người và được quản trị một cách hợp lý. Giấc mơ dù
không thành nhưng vẫn đáng tự hào. Chỗ đứng của cờ vàng
là chỗ đứng của một kỷ niệm của một giai đoạn lịch
sử đau buồn vừa phải quên vừa phải nhớ. Nhớ đến những
người đã hy sinh vì đất nước, nhớ đến những nạn nhân
của cuộc chiến, nhớ để lịch sử đừng lặp lại. Và quên
đi những thù hận đã tàn phá đất nước và còn có thể giam
hãm chúng ta trong chia rẽ và bất lực.

Nguyễn Gia Kiểng
Thông Luận số 249, tháng 7-2010
© Thông Luận 2010

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/5688), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét