văn Sương do ký giả Thanh Quang của đài Á Châu Tự Do thực
hiện. Dù bị bệnh tim, sức khỏe hao mòn vì bị đầy đọa
trong lao tù, nhưng tiếng nói của anh Sương thực trầm tĩnh,
chững chạc và đặc biệt không hề gợn một chút căm thù.
Tôi liên tưởng đến người tù Nelson Mandela đấu tranh bất
bạo động chống lại nạn kỳ thị chủng tộc ở Nam Phi.
Ông Nelson Mandela bị chính phủ do người da trắng lãnh đạo,
thi hành chính sách kỳ thị chủng tộc, bỏ tù chung thân,
được thả ra vào ngày 11 tháng 2 năm 1990 và về sau được
bầu làm Tổng thống da đen đầu tiên. Khi lên cầm quyền, ông
Mandela chủ trương hòa hợp hòa giải, không trả thù người da
trắng đã bỏ tù ông. Đó là nguyên nhân vì sao chỉ trong một
thời gian chưa đầy hai thập niên, nước Nam Phi đã phát triển
về mọi mặt, đặc biệt được thế giới kính nể tính nhân
bản của nhà lãnh đạo đem lượng khoan dung để đoàn kết
các sắc tộc. Nelson Mandela và Đức Đạt Lai Lạt Ma là hai
người xứng đáng hơn hết trong số những người được trao
tặng Nobel Hòa Bình. Cuộc tranh giải World Cup vừa rồi được
Liên Đoàn Túc cầu Thế giới (FIFA) quyết định tổ chức tại
Nam Phi cũng là một phần thưởng biểu trưng để những quốc
gia sống bằng lòng hận thù đầy đọa nhân dân mình phải suy
nghĩ.
Nhiều tác giả viết bài ca ngợi sự dũng cảm, kiên cường,
bất khuất của anh Trương văn Sương và cũng so sánh Trương
văn Sương như một Nelson Mandela của Nam Phi. Những anh em bạn
tù của anh Sương thì đặt cho anh Sương cái "nick" Nelson
Mandela. Riêng tôi, khi nghe những câu trả lời của anh Sương,
tôi nhận được từ anh Sương hai thông điệp: một tuyên ngôn
và một bản cáo trạng:
<strong>1/ Bản Tuyên Ngôn:</strong>
"<em>Tổng cộng từ 1975 tới giờ, tôi đã ở tù 33 năm 4
tháng rưỡi. Những nỗi khó khăn, cực khổ đó thì không thể
nào tả nổi, không thể nào lường được. Nhưng đối với
tôi bây giờ thì tôi cho đó là chuyện quá khứ. Thôi, ai cũng
có cái sai và ai cũng có sơ suất. Chuyện đó mình cũng nên
thông cảm. Và theo ý của tôi thì bây giờ tôi muốn hướng
về tương lai, nghĩa là muốn con người đối xử với nhau cho
có lòng nhân đạo. Ở đây không phải là phóng thích, mà họ
tạm đình chỉ thi hành án 12 tháng. Lý do là vì tôi bị chứng
suy tim và áp huyết cao, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Dân
tộc Việt Nam phải biết thương dân tộc Việt Nam. Và chúng ta
là người Việt Nam thì phải có bổn phận và trách nhiệm
đoàn kết với nhau, góp công, góp sức vào công cuộc xây dựng
tổ quốc Việt Nam cho giàu mạnh. Theo ý của tôi là như thế.
Còn quá khứ cứ để cho nó về quá khứ.</em>".
<strong>2/ Bản Cáo trạng: </strong>
<em>Trước đây thì tôi cũng là người chống đối cực kỳ
tại trại giam Nam Hà. Tất cả anh em đó đều gọi tôi là
người hùng. Cứ 6 tháng đầu năm là tôi bị đi cùm, biệt
giam, kỷ luật. Mỗi năm thì tôi bị đi 2 lần như vậy. Không
có gì khác hơn là họ bảo tôi viết một bản kiểm điểm.
Tôi viết bản kiểm điểm với nội dung như sau: </em>
<em>"Chúng tôi khẳng định rằng chúng tôi vô tội. Chúng tôi
là những người có công với đất nước. Mặc dù chúng tôi
không đắp được một con đường hay xây được cái nhà,
nhưng chúng tôi là những người đã đem mồ hôi, nước mắt,
xương máu để đấu tranh cho nhân quyền, tự do, dân chủ cho
Việt Nam.</em>
<em>Còn nói những người có tội, thì chính đảng Cộng Sản
Việt Nam là những người có tội. Họ đã hai lần gây thêm
thù và bớt bạn. Bằng chứng là năm 1954, họ đã cải cách
ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp, giết chết hàng
triệu người Miền Bắc vô tội. Và lần thứ hai là vào năm
1975, khi chiếm được Miền Nam, họ bày ra tập đoàn, tập
thể, thu gom, làm cho người dân Việt Nam bất mãn, kể cả
giới xe lôi, xe kéo, nông dân và những trung nông giàu có...
đều bị đánh tư sản.</em>
<em>Dân Việt Nam không thể sống nổi nên họ mới bế bồng
nhau đi vượt biên, tức xuống thuyền ra ngoài biển để làm
mồi cho cá – cũng gần cả triệu người. Chính quyền hiện
tại là một chính quyền thối nát, tham nhũng.</em>
<em>Những đảng viên, những người chức quyền, họ mới có
cái quyền tham nhũng. Còn những người bán rau, dân xe lôi, xe
kéo... thì làm gì có chuyện đó. Cho nên chúng tôi mới khẳng
định rằng chính quyền nầy, chúng tôi không ủng hộ, không
tán thành. Hơn nữa, họ còn bán đảo Hoàng Sa, bán Trường Sa,
rồi bán một phần đất liền dọc theo biên giới Việt-Trung
gần 70 km2 – gần bằng diện tích của tỉnh Bắc Ninh. Điều
đó chứng tỏ họ bán đất, bán đảo, họ hiến dâng như vậy
để củng cố địa vị của họ trong Bộ Chính trị. </em>
<em>Với những điều vừa nêu, chúng tôi khẳng định rằng
chúng tôi là người vô tội, còn đảng Cộng Sản Việt Nam
mới là người có tội. Vì thế chúng tôi mới yêu cầu họ
phải thả chúng tôi vô điều kiện. Chẳng những thế, mà họ
còn phải có lời xin lỗi trước quốc dân đồng bào Việt Nam
về sai trái của họ để dư luận quốc nội và hải ngọai
minh oan cho chúng tôi là những người tù chính trị Việt Nam
phải chịu hàm oan suốt hơn 30 năm nay.</em>"
Bản Tuyên Ngôn chỉ cô đọng bằng một câu mà bao gồm tất
cả: "<em><strong>Dân tộc Việt Nam phải biết thương dân tộc
Việt Nam</strong></em>" và Bản Cáo Trạng cũng chỉ bằng một
câu: "<em><strong>Còn nói những người có tội, thì chính
đảng Cộng Sản Việt Nam là những người có
tội</strong></em>". Bản Cáo Trạng đó được cất lên từ
một người tù chỉ được tạm tha để chữa bệnh trong một
năm và sau đó sẽ phải trở lại nhà giam để thi hành cho xong
bản án chung thân. Giữa lòng chế độ bất khoan dung, anh Sương
vẫn an nhiên tự tại giống như vị quan tòa đọc phán quyết.
Tôi xin nghiêng mình bày tỏ sự ngưỡng mộ, kính phục anh.
Nếu bất cứ một ai khác đưa ra quan điểm giống như Tuyên
Ngôn của anh Trương văn Sương mà tôi ghi lại ở trên thì
chắc chắn sẽ bị một số người chống Cộng cho rằng anh
Sương chủ trương hòa giải hòa hợp dân tộc là người cò
mồi của đảng Cộng sản. Như phát biểu của cô luật sư Lê
Thị Công Nhân, linh mục Nguyễn văn Lý khi vừa mới ra tù cũng
đã có một số tác giả chống Cộng ở hải ngoại viết bài
đặt nghi vấn.
Người Việt chống Cộng ở hải ngoại coi "<em>hòa giải hòa
hợp dân tộc</em>" là vấn đề nhạy cảm, vì họ cho rằng
đó là âm mưu của chính quyền cộng sản nhằm làm tê liệt ý
chí chống Cộng. Hễ ai đề cập đến vấn đề "hòa giải
hòa hợp" thì đều bị quy vào tội âm mưu tiếp tay cho cái
chủ trương của cộng sản. Phản ứng ấy cũng là điều dễ
hiểu, vì người ta không thể tin vào thiện chí của nhà cầm
quyền.
Trước năm 1975, Cộng sản Bắc Việt xua quân xâm lăng Miền
Nam, chính họ là kẻ gây nên chiến tranh. Thế nhưng, họ đã
xúi những trí thức hoang tưởng, lãnh tụ tôn giáo tả khuynh
dựng lên những phong trào đòi hòa bình vô điều kiện. Các
chính quyền Miền Nam phản ứng lại bằng biện pháp đàn áp,
bỏ tù là thất sách, bởi vì làm như thế sẽ chứng tỏ
trước dư luận thế giới rằng Miền Nam hiếu chiến, muốn
kéo dài chiến tranh để trục lợi, trong khi cuộc chiến đấu
của chúng ta là cuộc chiến đấu tự vệ. Nếu khôn ngoan hơn,
chính quyền công khai mời các lãnh đạo phong trào tới gặp
mặt để yêu cầu họ hãy đòi Cộng sản Bắc Việt rút quân
về Bắc thì sẽ có hòa bình. Tất nhiên những công cụ của
cộng sản làm sao có thể bảo Hà Nội rút quân? Lúc bấy giờ
chính quyền dùng biện pháp mạnh thì dư luận thế giới không
thể quy trách tội hiếu chiến cho Miền Nam được. Tức là
giành chính nghĩa về tay mình thì sẽ không còn một tên phản
chiến giả hiệu nào dám ló mòi làm tay sai cộng sản. Cấm
cửa không cho Thích Nhất Hạnh về nước; tống khứ Phạm văn
Huyến (bố bà Ngô Bá Thành), Tôn thất Dương Kỵ … qua cầu
Hiền Lương ra Bắc là việc làm thiếu mưu cơ, vô tình tiếp
tay cho tuyên truyền của cộng sản.
Trong cuộc đấu tranh chính trị với cộng sản ngày hôm nay,
chúng ta không có lực lượng quân sự, thì chúng ta cần đến
mưu trí hơn là lớn tiếng hô hào lật đổ chế độ mà thực
lực chẳng có hoặc sử dụng bạo lực để thỏa mãn cảm
xúc. Nếu chúng ta cổ vũ lòng căm thù, tức là chúng ta bị rơi
vào ý đồ đen tối của cộng sản. Tại sao? Bởi vì đảng
cộng sản dùng chiêu bài tình cảm "khúc ruột ngàn dặm",
"quê hương là chùm khế ngọt" là có ý đồ làm mềm lòng
người hải ngoại; còn thực chất là để chia rẽ chúng ta.
Đang có quyền lực trong tay, người cộng sản muốn thực thi
sự "hòa giải hòa hợp" thì không cần kêu gọi, tuyên
truyền. Họ chỉ cần thể hiện bằng hành động cụ thể. Vì
vậy, nếu chúng ta chống lại "hòa giải hòa hợp dân tộc"
là vô hình chung chúng ta trúng kế của đối phương. Cộng sản
sẽ đổ cho chúng ta phá hoại chủ trương hòa giải hòa hợp
dân tộc.
Bất luận chính quyền nào muốn có sức mạnh thì phải có
nghĩa vụ đoàn kết dân tộc. Chỉ có bọn ngoại nhân như
Thực dân Pháp mới dùng chính sách ngu dân và chia để trị mà
thôi. Tại sao đảng cộng sản đang cầm quyền lại không thực
sự thi hành chính sách đoàn kết dân tộc để có sức mạnh,
mà lại chủ trương chia rẽ dân tộc? Bởi vì họ đi theo chủ
nghĩa quốc tế là một chủ nghĩa đi ngược lại quyền lợi
quốc gia. Điều 4 Hiến Pháp của họ vẫn cương quyết đi theo
chủ nghĩa "Mác Lê", là một chủ nghĩa đã bị nhân loại
đào thải, trái với đạo đức của loài người. Họ cướp
quyền cai trị đất nước bằng họng súng, chứ không phải
bằng lá phiếu của dân. Từ chỗ không có chính nghĩa, nên
cộng sản không có cái tư thế chính thống (legitimacy). Sự
đàn áp thẳng tay những người biểu tình giương cao biểu ngữ
"Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam", sự nhu nhược không dám
lên tiếng phản kháng Trung Cộng cướp của, giết ngư dân ta
là một bằng chứng hùng hồn nhất tố cáo sự lệ thuộc của
đảng Cộng sản Việt Nam vào đảng Cộng sản Trung Quốc.
Chính sách cai trị của đảng Cộng sản trên nửa nước từ
năm 1954 và trên cả nước từ năm 1975 cho đến nay đã đưa
Đất Nước đến tình trạng khủng hoảng về mọi mặt ngày
hôm nay. Trên phương diện nội trị thì phong hóa, đạo đức
suy đồi; hối lộ, tham nhũng, hà hiếp dân lành; giải thích
luật pháp tùy tiện sao cho có lợi về phía cầm quyền, vô kỷ
luật, trên bảo dưới không nghe. Về đối ngoại thì bị kẻ
thù truyền kiếp uy hiếp mà không dám có phản ứng, lại mạnh
tay đàn áp, bỏ tù người yêu nước. Nhờ phương tiện truyền
thông bằng Internet, bằng điện thoại, sự bưng bít thông tin
không còn hiệu quả nữa. Có thể nói nhà cầm quyền Việt Nam
đang bị tứ bế thọ địch: thù trong, giặc ngoài. Trừ phi
đảng cầm quyền biến Việt Nam thành một châu quận của Trung
Quốc thì không kể. Còn nếu muốn bảo vệ Tổ Quốc do xương
máu của tổ tiên để lại thì Đảng Cộng Sản Việt bắt
buộc phải thực sự thi hành chính sách Đại Đoàn Kết Dân
Tộc thông qua con đường hòa giải hòa hợp. Người Việt hải
ngoại đã trở thành công dân của quốc gia họ đang cư trú,
họ được hưởng tất cả quyền hạn và quyền lợi của
nước sở tại, nên họ không có nhu cầu hòa giải hòa hợp
với nhà cầm quyền để được hưởng quyền hạn hay quyền
lợi của Việt Nam. Do đó, "hòa giải hòa hợp" là một yêu
sách khiến người cầm quyền phải thực hiện với nhân dân
trong nước; chứ không phải là một sự xin xỏ đặc ân cho
người hải ngoại.
Hôm kia, trong buổi lễ kỷ niệm đánh dấu 15 năm Hoa Kỳ –
Việt Nam thiết lập bang giao, Đại sứ Lê Công Phụng bày tỏ
sự vui mừng về sự tiến triển hợp tác giữa hai dân tộc.
Hai kẻ cựu thù mà còn có thể hoan hỉ bắt tay vui mừng trở
thành đối tác chiến lược, thì không lý do gì lại ngược
đãi chính nhân dân mình, đẩy nhân dân mình đi làm lao động
khổ sai, đi làm điếm, sống lây lất như một đàn nô lệ
thời trung cổ được. Nhân quyền có giá trị phổ quát được
áp dụng trên toàn cầu. Không lý do gì Lê Công Phụng có thể
lấp liếm bảo rằng quan điểm về nhân quyền giữa Hoa Kỳ và
Việt Nam còn có chỗ chưa hoàn toàn đồng ý với nhau.
Trong cái rủi, có cái may. Tham vọng bành trướng của Trung
Cộng đã lộ rõ. Những đảng viên kỳ cựu từng phục vụ cho
quyền lợi của cộng sản đã tỏ ra căm phẫn vì tự ái dân
tộc bị tổn thương. Lòng ái quốc của nam nữ thanh niên
được thức tỉnh. Nhân dân trong nước bắt đầu vượt qua
sự sợ hãi. Sau khi luật sư Cù Huy Hà Vũ đâm đơn kiện Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng, nay đến luật sư Trần Đình Triển
đâm đơn kiện Tô Huy Rứa – Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương
kiêm Ủy viên Bộ Chính trị – về tội ngăn cản báo chí đưa
thông tin về vụ Bí thư Tỉnh Ủy Hà Giang đồi trụy, dâm ô
là những dấu hiệm cho thấy người dân không còn sợ hãi
nữa.
Tôi tin vào lời dạy của Nguyễn Trãi trong bài Bình Ngô Đại
Cáo: "Dẫu cường nhược có lúc khác nhau, Song hào kiệt đời
nào cũng có". Cô Phạm Thanh Nghiên, một cô gái yếu ớt, nhỏ
nhắn, cân nặng chỉ 35 kg mà dám "tọa kháng tại gia" để
phản đối kẻ thù phương Bắc uy hiếp dân ta. Luật sư Lê
Thị Công Nhân, một tài năng đầy tương lai hứa hẹn mà dám
từ bỏ để đấu tranh cho quyền làm người. Và biết bao tầng
lớp nam phụ lão ấu nữa đã dám chấp nhận hy sinh đời mình
cho thế hệ sau. Đấy không phải là hào kiệt đang dần dần
xuất hiện đó sao?
Hôm nay, anh Trương văn Sương – người tù lâu năm – là một
vị Bồ Tát giáng trần. Không phải người viết cường điệu,
suy tôn quá lố. Trải qua hơn nửa đời người trong lao tù kinh
khiếp nhất trần gian, chỉ được tạm tha ra ngoài trong vòng 12
tháng để tự lo chữa bệnh, rồi lại vào tù tiếp để thi
hành bản án chung thân. Thế mà anh Trương văn Sương hồn hậu
cất lên một tiếng nói từ tốn chấp nhận gác bỏ quá khứ
thống khổ và đau buồn để hướng về tương lai nhằm xây
dựng một nước Việt Nam giầu mạnh, chan hòa tình người.
Đấy không phải là lời phán truyền của một vị Bồ Tát
đang nói với người cầm quyền sẽ tiếp tục bỏ tù anh đó
sao? Đảng cộng sản dù có ba đầu sáu tay cũng không thể
tiếp tục dùng bạo lực đàn áp nguyện vọng chính đáng của
toàn dân. Đây là lúc nhà cầm quyền phải xét lại hành vi
của mình, hãy quay đầu lại với nhân dân để tránh hậu quả
thảm khốc khôn lường.
Thực dân Pháp dùng chính sách chia rẽ để đô hộ dân ta lâu
dài. Cộng sản cũng rập khuôn theo chủ trương chia rẽ bằng
đường lối đấu tranh giai cấp gây lòng thù hận. Sự phân
hóa từ đời này sang đời khác là điều có thật. Hậu quả
là Đất Nước ta đang bị kẻ thù truyền kiếp âm mưu thôn
tính. Hòa hợp hòa giải dân tộc là con đường duy nhất để
loại trừ cái chủ nghĩa ngoại lai, phi nhân đang tác hại Đất
Nước ta thì mới mong cứu được giang sơn của tiền nhân để
lại.
Mấy hôm nay tôi thường xuyên gọi điện thoại thăm anh Trương
văn Sương, thứ nhất là để bày tỏ mối quan tâm đến sức
khỏe của anh và động viên tinh thần anh; thứ nhì là để
thử xem điện thoại của anh đã bị chính quyền cúp chưa. Tôi
nói với anh Sương rằng anh chính là vị Bồ Tát đang hành
đạo tình thương ở quê nhà. Hy vọng tiếng nói của anh
được chính quyền lắng nghe. Đáp lại, anh chỉ cất lên
tiếng cười rất nhẹ. Tuy không đối diện anh, nhưng tôi hình
dung nụ cười của anh phản ảnh nụ cười của Đức Di Lạc.
Đồng thời, tôi cám ơn chính quyền đã không ra lệnh Công An
cúp đường dây điện thoại của anh. Phải chăng đấy là một
dấu hiệu của nhà cầm quyền đang lắng nghe bản Tuyên Ngôn
của vị Bồ Tát Trương văn Sương?
Ước mong sao tất cả những người Việt Nam khắp bốn biển
năm châu lắng nghe câu nói của anh Trương văn Sương và tâm
niệm rằng "Dân tộc Việt Nam phải biết thương dân tộc
Việt Nam" thì ngày kỷ niệm "Một Ngàn Năm Thăng Long" sắp
tới đây sẽ là ngày chấm dứt chủ nghĩa cộng sản và mở ra
thời đại Lý Trần mới, anh em mừng vui nhận diện nhau để
không còn bất cứ một lằn ranh nào ngăn cách chúng ta nữa.
<em>Bằng Phong Đặng văn Âu</em>
Viết xong tại thành phố Houston, Tiểu bang Texas, Hoa Kỳ
Ngày 20 tháng 7, đúng 56 năm sau ngày thân thể mẹ Việt Nam bị
các thế lực ngoại bang cắt làm đôi.
<img
src="http://danluan.org/files/u1/sub01/TRUONG%20VAN%20SUONG%20-%20ANH%201.jpg"
width="600" height="488" alt="TRUONG VAN SUONG - ANH 1.jpg" />
<img
src="http://danluan.org/files/u1/sub01/TRUONG%20VAN%20SUONG%20-%20ANH%202.jpg"
width="600" height="488" alt="TRUONG VAN SUONG - ANH 2.jpg" />
<img
src="http://danluan.org/files/u1/sub01/TRUONG%20VAN%20SUONG%20-%20ANH%203.jpg"
width="600" height="488" alt="TRUONG VAN SUONG - ANH 3.jpg" />
<img
src="http://danluan.org/files/u1/sub01/TRUONG%20VAN%20SUONG%20-%20ANH%204.jpg"
width="600" height="488" alt="TRUONG VAN SUONG - ANH 4.jpg" />
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/5770), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét