Xích Tử - Đảng lãng phí, lãng phí sự lãnh đạo, lãnh đạo sự lãng phí

Sự ra đời của các chính đảng, bắt đầu từ truyền thống
Âu Mỹ, là một bước phát triển của sinh hoạt chính trị
trong tổ chức xã hội loài người. Đó cũng là chuyện tất
yếu, nên bình thường. Bây giờ ai cũng hiểu chân lý ấy.

Chính đảng ra đời, cùng với các tổ chức xã hội dân sự,
truyền thông, đã góp phần xây dựng các nhà nước pháp
quyền, hoàn thiện hệ thống pháp luật, tạo ra sự cân bằng,
giám sát quyền lực chính trị và dư luận xã hội, thúc đẩy
sự hình thành, hoàn thiện xã hội dân chủ, văn minh, công
bằng, thực hiện ngày càng tốt hơn quyền con người, quyền
công dân thông qua mối quan hệ chính trị giữa cá nhân và nhà
nước.

Nhưng chính đảng, khi trở thành tổ chức độc quyền lãnh
đạo, đứng trên nhà nước, trở thành một kiểu siêu chính
quyền và không có một sự đối trọng nào, kể cả tư
tưởng, ý kiến khác, sự phản biện...là một biến thái bệnh
tật, một quái trạng, một thảm họa của quá trình nói trên.

Đây là một sự lãng phí vĩ đại, đã được chứng minh ngay
từ thế kỷ XX bằng sự sụp đổ của một loạt nhà nước
– chế độ chính trị theo mô hình một đảng lãnh đạo.

Trước hết, vì chính đảng này vin vào một học thuyết qui
mọi thứ vào giai cấp và đấu tranh giai cấp, giai cấp hóa
tất cả các quan hệ xã hội, kể cả quan hệ giữa các quốc
gia dân tộc và chính trị hóa mọi hoạt động xã hội nên họ
chọn con đường bạo lực cách mạng, có nhiều kẻ thù và là
kẻ thù của nhiều người khác. Để giải quyết tình trạng
thù địch đó, họ đã phát động cuộc đấu tranh thường
trực, triệt để, không khoan nhượng, kể cả đấu tranh vũ
trang (ám sát, khởi nghĩa, bạo loạn và chiến tranh). Tất cả
cuộc đấu tranh đó được biện giải có nguồn gốc và mục
đích giai cấp (tuy đôi lúc cũng được "gắn" với mục
tiêu quyền lợi quốc gia, dân tộc, chủ yếu là để lợi
dụng lực lượng toàn dân, sự ủng hộ quốc tế, để tuyên
truyền).

Qua các cuộc chiến tranh, chính đảng này đã lãng phí vào đó
không biết bao nhiêu nguồn lực của đất nước, khi huy động
các nguồn lực này để "đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung
Quốc" chẳng hạn. Giá như không có các cuộc chiến tranh này,
nhân lực, vật lực, tài nguyên của đất nước không bị tổn
hao, mất mát sẽ là những nhân tố căn cơ để xây dựng đất
nước phồn vinh, không tụt hậu và đói nghèo. Nhiều quốc gia
cũng là nạn nhân của chủ nghĩa thực dân, song họ đã chọn
cách đi khác, cuối cùng vẫn độc lập dân tộc, nhưng lại
không bị suy suyển gì các nguồn lực quốc gia, không hy sinh
xương máu, tình cảm, sự đoàn kết và hòa hợp hòa giải dân
tộc.

Đã hao tổn cho đấu tranh – chiến tranh, sau khi kết thúc, dẫu
có thắng lợi, đảng cũng sẽ tiếp tục lấy tiền của dân
để đền ơn đáp nghĩa, với một lô những chi phí hậu chiến
từ tiền tuất, phụ cấp thương binh, bảo hiểm xã hội, y
tế, phụ cấp gia đình có công với cách mạng, phụ cấp huân
huy chương, và nhiều thứ trợ cấp thường xuyên hoặc đột
xuất khác.

Cũng sau chiến thắng, chính đảng độc quyền sẽ tiêu tốn
một khối lượng không nhỏ tiền bạc, sức lực con người,
cơ sở vật chất và tổn hao tình cảm, sự đoàn kết dân tộc
vào việc cải tạo xã hội cũ về mặt văn hóa, tư tưởng,
chính trị, mà tập trung rõ nhất là việc giam giữ cải tạo
những người tham gia vào hệ thống chính quyền và lực lượng
vũ trang của chế độ cũ. Sự tổn hao vật chất và vết
thương tinh thần của sự lãng phí đó khó có thể phai nhòa
trong lịch sử dân tộc.

Sau chiến thắng, do có nhiều kẻ thù và lo sợ có nhiều kẻ
thù, đồng thời để tạo dựng một hệ thống quyền lực
(quyền lãnh đạo, quyền cai trị quản trị, quyền hành chính,
quyền quyết định kinh tế, tư tưởng, văn hóa...), chính
đảng độc quyền thiết lập một hệ thống chuyên chế bao
trùm toàn bộ cuộc sống xã hội, thể hiện qua hệ thống
chính trị gồm đảng, nhà nước, mặt trận, các đoàn thể
chính trị, các tổ chức xã hội và nghề nghiệp, báo chí
truyền thông. Tất cả đều được đảng lãnh đạo và mọi
người trong từng giai đoạn cuộc đời của mình đều phải
chịu lệ thuộc vào ít nhất một tổ chức xã hội nào đó
của đảng, từ đội nhi đồng, đội thiếu niên tiền phong,
đoàn thanh niên cộng sản, đảng cộng sản, công đoàn, hội
phụ nữ, nông dân, cựu chiến binh, các loại hội, hiệp hội
khoa học kỹ thuật và nghề nghiệp, rồi người mù, tàn tật,
chất độc da cam, chữ thập đỏ, nhà báo, văn nghệ, rồi
khuyến học, cựu giáo chức, người cao tuổi. Các tôn giáo
cũng bị chính trị hóa; một số chức sắc tôn giáo là người
của đảng, đảng viên, công an cài cắm vào.

Đảng lấy tiền dân để nuôi toàn bộ nhân sự cùng những
hoạt động của hệ thống đó, từ lương của công chức của
cơ quan đảng, cơ quan chính quyền, viên chức trong các cơ sở
sự nghiệp, dịch vụ công, doanh nghiệp nhà nước, công chức
mặt trận, đoàn thể, cơ quan thông tấn báo chí truyền thông
xuất bản, đến các hoạt động từ văn phòng, tuyên giáo,
kiểm tra, tổ chức, nội chính, kinh tế, dân vận và các cơ
quan sự nghiệp của hệ thống đảng, hoạt động quản lý và
sự nghiệp nhà nước, hoạt động của mặt trận hội đoàn,
hoạt động báo chí truyền thông xuất bản, hoạt động thi
đua, các phong trào kiểu "học tập và làm theo". Chỉ riêng
như một xã của Thanh Hóa, chưa kể chi phí hoạt động, chỉ
kể lương và phụ cấp công vụ, đã có 500 "cán bộ" như
báo chí trong nước đã đưa tin, đủ thấy sự tiêu tốn công
quỹ cho việc lãnh đạo lớn thế nào. Tất cả chỉ nhằm
phục vụ cho sự lãnh đạo của đảng, chứng minh quyền lãnh
đạo mà đảng cưỡng chế đất nước phải tuân phục. Tất
cả cũng là một sự lãng phí khủng khiếp : lãng phí sự lãnh
đạo. Chỉ một học sinh trung học, có tư duy logic bình thường
hỏi rằng tại sao nước này nước nọ không có đảng lãnh
đạo theo kiểu như ta mà lại phát triển nhanh, mạnh như thế
thì cũng đủ chứng minh cho sự lãng phí này.

Nhưng có lẽ sự lãng phí lớn nhất trong lịch sử là công
cuộc đảng lãnh đạo xây dựng đất nước theo mô hình xã
hội chủ nghĩa. Không thể kể hết sự lãng phí này trong một
bài viết có tính nghiệp dư; chỉ cần điểm qua việc đảng
huy động các nguồn lực đất nước vào công cuộc xây dựng
xã hội theo học thuyết và mô hình ấy từ 1954 đến 1986, cũng
với toàn bộ sự tiêu tốn cho hoạt động và tổ chức của
hệ thống lãnh đạo, quản lý xã hội nói trên nhằm chứng
minh rằng học thuyết, mô hình trong giai đoạn đó là đúng (ví
dụ việc quán triệt, học tập các nghị quyết của đảng),
rồi thất bại hoàn toàn để phải thay đổi hoàn toàn từ 1986
đến nay cũng với những huy động và tiêu tốn nguồn lực như
vậy để chứng minh cái cũ là sai (trừ những người lãnh
đạo tạo ra cái cũ – như những tổng bí thư, thì luôn luôn
đúng và có công), cái mới là đúng và sẽ thành công, thì
cũng đủ khái quát cho nhận xét về sự lãng phí vĩ đại này.
Đó là quá trình đảng lãnh đạo một công cuộc lãng phí. Từ
đó mà sinh ra tham nhũng cùng vô số những tiêu cực còn hơn
cả chế độ cũ, rồi tiêu tốn tiền dân cho việc tự cải
tạo, chống lại chính mình của đảng. Lãng phí tiếp tục
đẻ ra lãng phí.

Đất nước, nhân dân này còm cõi, gầy mòn đi vì công cuộc
lãng phí của đảng. Con cháu sẽ phải trả món nợ do sự lãng
phí này tạo ra, trước mắt là hơn 80 tỉ đô la ODA vay để
đảng tồn tại, làm giàu cho một số đảng viên và các đối
tác lợi ích của đảng viên.

Có người nói khi nghiên cứu, tìm hiểu, sẽ không bao giờ
hiểu được xã hội cộng sản. Chỉ có sống, trải nghiệm,
mới nhận thức ra tính chất quái trạng của xã hội này,
chính là vì vậy.

Xích Tử


***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(https://www.danluan.org/tin-tuc/20140506/dang-lang-phi-lang-phi-su-lanh-dao-lanh-dao-su-lang-phi),
một số đường liên kết và hình ảnh có thể sai lệch. Mời
độc giả ghé thăm Dân Luận để xem bài viết hoàn chỉnh. Dân
Luận có thể bị chặn tường lửa ở Việt Nam, xin đọc
hướng dẫn cách vượt tường lửa tại đây
(http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét