Lê Thị Công Nhân - ‘Nhân phẩm của phụ nữ bị chà đạp tàn tạ trong nhà tù”

<em>Sau 3 năm bị Nhà nước Việt Nam giam cầm với lý do "hoạt
động tuyên truyền chống Nhà nước Xã hội Chủ nghĩa Việt
Nam," luật sư Lê Thị Công Nhân chia sẻ cùng độc giả PHÍA
TRƯỚC những ngày tháng đấu tranh dân chủ đến những ngày
cơ cực trong cảnh tù đày. Luật sư Lê Thị Công Nhân tâm sự
rằng "nhân phẩm của phụ nữ bị chà đạp" và tù nhân
bị đối xử "như một người nô lệ."</em>

Khi được hỏi về quá trình tham gia vào các hoạt động dân
chủ ở Việt Nam, cô luật sư trẻ tuổi cho biết:

<strong>Luật sư Lê Thị Công Nhân:</strong> Thực ra từ bé tôi
đã thích thời sự. Đó là khởi đầu sơ khởi cho thiên
hướng của tôi. Nó là cả một quá trình chứ không phải tự
nhiên một ngày kia thì tôi bỗng dưng thay đổi. Đến một ngày
nào đó khi nhận thức ấy đủ một mức độ về lượng thì
chất của nó thay đổi. Trải qua một quá trình nhận thức,
tôi chuyển sang hành động!

<strong>Phía Trước:</strong> <em>Chị có thể chia sẻ cùng bạn
đọc của Phía Trước về quá trình bị bắt giam vào năm
2006?</em>

<strong>Luật sư Lê Thị Công Nhân:</strong> Trước đó thì tôi
đã bị bắt rất nhiều lần. Khi Đảng Thăng Tiến công khai
thành lập vào 8/9/2006, tôi đã xác định không sớm thì muộn
tôi sẽ bị đi tù. Trước khi bị đi tù, chắc chắn rằng tôi
sẽ trải qua quá trình bắt bớ, thẩm vấn, dọa dẫm, khích
bác… Mặc dù chưa từng trải qua nhưng tôi đã được nhiều
người đi trước truyền kinh nghiệm.

Gần 6 tháng từ ngày 8/9/2006 đến 6/03/2007 tôi bị dụ dỗ,
dọa dẫm, khích bác nhưng tôi không từ bỏ con đường của
mình. Họ dụ dỗ tôi bằng cách hứa sẽ bố trí tôi làm việc
ở Bộ Tư pháp. Còn dọa dẫm thì quá nhiều, đe dọa bản thân
tôi và thậm chí cả gia đình tôi. Ví dụ, họ dọa rằng khi
mẹ tôi bị lên cơn đau tim, họ sẽ nói với bệnh viện không
chữa cho bà. Nhưng tôi đã vượt qua tất cả và họ phải từ
bỏ việc thuyết phục tôi quy thuận.. Họ đã chọn cách ứng
xử rất tồi tệ với những tù chính trị như chúng tôi. Và
tôi hiểu rằng, đi tù không phải là điều tồi tệ nhất và
việc đưa Lê Thị Công Nhân vào tù cũng chưa phải việc tồi
tệ nhất của công an Việt Nam.

Trong nhiều cuộc thẩm vấn, họ đã nhắc đi nhắc lại nhiều
lần rằng: "Nếu đi tù chưa phải là điều tồi tệ nhất,
thì họ sẽ làm cho cuộc sống của tôi sẽ còn tồi tệ hơn
cả cái chết." Tôi cũng chưa hình dung ra điều gì tồi tệ
hơn cái chết vì tôi cũng không biết cái chết là như thế
nào. Vì vậy, tôi để cho việc gì đến sẽ phải đến. Ngày
bắt giam tôi, tôi vẫn nhớ. Sau một đợt rất căng thẳng
giữa hai bên, tôi bị bắt vào ngày 3/2 và giữ tôi 2 ngày 2
đêm tại 87 Trần Hưng Đạo. Từ đó đến ngày 7/3/2007, tôi
liên tục bị triệu tập nhưng tôi không đi và khiến họ rất
bực mình. Sau đó tôi bị khởi tố và bị bắt giam. Những
hành động của họ không làm tôi chùn bước mà càng khiến
tôi tin tưởng hơn vào những gì mình đã làm.

<strong>Phía Trước:</strong> <em>Còn về những ngày đi tù chắc
hẳn đó phải là quãng thời gian rất tồi tệ? Chị có thể
chia sẻ về những khó khăn đó?</em>

<strong>Luật sư Lê Thị Công Nhân:</strong> Tôi phải kể từ
những ngày đầu tạm giam, vì một ngày tạm giam được tính
như một ngày tù. Ngay từ ngày đầu tiên tôi đã bị giam chung
với thường phạm và sinh hoạt như một tù nhân bình thường.
Buồng giam của tôi nằm ở Hỏa Lò (Trại tạm giam số I Hà
Nội và đến năm 1997 chuyển về Cầu Diễn, huyện Từ Liêm,
Hà Nội).

Buồng giam được thiết kế cho 15-16 người nhưng lúc nào cũng
trong tình trạng quá tải với ít nhất là 19 người và cao
điểm lên tới 40 người. Chỗ nằm mỗi tù nhân là 2 mét vuông
(1mX2m), nhưng trên thực tế, mỗi người chỉ có chiều rộng
khoảng 3-4 chục centimét để nằm và đương nhiên xảy ra tình
trạng một người nghiêng thì tất cả cùng nghiêng. Nhưng riêng
tôi, tôi đấu tranh bằng được 2 mét vuông cho mình. Một
chuyện nhỏ như vậy thôi, nhưng ở trong tù đó là việc rất
quan trọng. Những tù nhân bình thường khác, họ không biết
về quy định này và kể cả khi đã được biết, họ cũng
không dám đấu tranh vì sợ bị đánh bằng nhiều cách (đánh
bằng dùi cui hoặc đánh bằng hạnh kiểm, không có cơ hội
được giảm án…).

Trên thực tế, tôi được "khác người" rất nhiều so với
tù nhân khác, nhưng tôi có được nhờ sự đấu tranh của
riêng bản thân mình và cũng không được trọn vẹn 100 phần
trăm đúng với quy định. Ví dụ về nước uống, tù nhân
phải được 2 lít thì họ chỉ phát được 1-1,2 lít. Tôi yêu
cầu phải nhận đầy đủ nước uống như đã được nhà
nước quy định, vì không được phát đầy đủ nước uống
nên rất nhiều tù nhân bị bệnh sỏi thận. Một tuần 7 ngày
thì chúng tôi chỉ được 2 ngày ăn rau tử tế, vì đa phần
các rau đã bị úng thối khi họ dùng để nấu canh cho tù nhân.
Một tuần họ phát cho chúng tôi một lát thịt (mỡ) khoảng
bằng 2 ngón tay (phụ nữ), và 1 con cá. Nực cười nhất là quy
định án tù 4 năm thì được phát một cái màn, nhưng đã bị
nhà tù Việt Nam biến thành nhất định phải đi tù 4 năm mới
được phát một cái màn!

Ở trong tù còn có tình trạng nhiều người tù thi đua, có thể
gọi là "mama tổng quản", được cán bộ quản tù sử dụng
với phương châm: lấy tù nhân để quản tù nhân. Những
người này gần như bán linh hồn như quỷ dữ và họ biến nhà
tù thành địa ngục. Ở trại giam số 5, họ ra những quy định
rằng tù nhân phải gọi cán bộ là ông, bà và xưng cháu –
chuyện này hoàn toàn không khác thời phong kiến xa xưa. Thậm
chí, người cán bộ đó chỉ 18, 19 tuổi vừa tốt nghiệp lớp
12 và người tù có thể là 50, 60 tuổi vẫn phải gọi cán bộ
là ông, bà và xưng cháu, có trường hợp còn xưng con – như
một người nô lệ! Nếu không tuân theo thì lập tức các
"mama tổng quản" sẽ đến hù dọa và đánh đập. Có những
tù nhân "ưu tú" được lựa chọn để phục vụ cho những
ý đồ đen tối của các cán bộ, và cán bộ công an ở đó
luôn luôn là chân lý và đúng.

<strong>Phía Trước:</strong> <em>Cảm xúc của chị khi ngồi trong
phòng giam của chính quyền như thế nào?</em>

<strong>Luật sư Lê Thị Công Nhân:</strong> Tôi thấy rằng nhân
phẩm của phụ nữ bị chà đạp tàn tạ trong nhà tù và đến
bây giờ tôi vẫn bị ám ảnh, vẫn nằm mơ thấy những ngày
ở tù. Rất đáng tiếc là nhà tù tôi ở được đánh giả là
tốt nhất Việt Nam, đặc biệt là tốt nhất miền Bắc Việt
Nam.

<strong>Phía Trước:</strong> <em>Từ hôm ra tù ngày 6/3/2010, phía
bên an ninh đã có động thái gì với chị không?</em>

<strong>Luật sư Lê Thị Công Nhân:</strong> Ngày ra tù, bên an ninh
áp giải tôi về. Tôi không được có cái cảm giác sung sướng
như các tù nhân khác. Tôi chưa kịp bước chân ra khỏi khuôn
viên nhà tù thì công an A42, những người đã từng bắt giữ
tôi đã đợi ở cổng để áp giải tôi. Tôi đã nói đùa với
họ rằng: "Trước khi đi tù thì tôi đã đi tù rồi, và đến
khi đi tù xong thì vẫn đi tù nữa." Thái độ của họ thì
vẫn như trước đây – luôn hằn học vả dọa dẫm.

<strong>Phía Trước:</strong> <em>Trong số những người công an
thẩm vấn và canh giữ chị, chị có gặp người nào khiến
chị thấy họ có những tư tưởng, suy nghĩ đối lập với
"đồng chí" của họ không?</em>

<strong>Luật sư Lê Thị Công Nhân:</strong> Tôi chưa thấy người
nào nhưng tôi không nghĩ là không có người nào. Vì họ đã
được đào tạo nghiệp vụ để che giấu cảm xúc. Hơn nữa,
trong tất cả các buổi thẩm vấn, luôn có 3 người tra hỏi
tôi. Sự bố trí này tôi cho rằng chủ yếu là để giám sát
nhau và hỗ trợ nhau. Thật tiếc là trong suốt quãng thời gian
ấy, tôi chưa gặp người nào khiến tôi có cảm nhận hơi rõ
rệt về việc có tư tưởng khác với số đông bọn họ. Nhưng
tôi cũng có cảm nhận rằng hai người – một nam và một nữ
– trong số họ không ghét tôi, không hằn học tôi như nhiều
người khác. Hai người ấy đều nằm trong A42 và đều là
những người còn rất trẻ.

Đa số họ làm việc rất thiếu văn hoá vì khi họ thẩm vấn
tôi thì họ không bao giờ cho biết tên cả. Thậm chí khi tôi
hỏi thì họ không trả lời, và khi tôi hỏi theo lý lẽ pháp
luật thì họ vẫn không trả lời. Hiếm hoi lắm thì tôi
được biết tên một vài người, trong số đó thì có khoảng
3-5 người.

<strong>Phía Trước:</strong> <em>Thưa chị, về phía gia đình thì
họ có phản ứng thế nào với các hoạt động chính trị của
chị?</em>

<strong>Luật sư Lê Thị Công Nhân:</strong> Công chúng dường như
ai cũng quan tâm tới vấn đề này với một sự háo hức, kinh
ngạc. Dễ hiểu thôi, vì ai cũng biết rằng sự cản trở của
người thân sẽ gây khó khăn nhất cho con đường sự nghiệp
của bản thân, còn hơn sự cản trở của kẻ thù gập bội
lần. Nhưng tôi là một người may mắn! Gia đình tôi có thái
độ và hành xử đúng đắn, đúng với lương tâm của chính
họ trước tiên và thể hiện họ là những người có nhận
thức. Họ không đủ hiểu biết về chính trị, cũng không tham
gia trực tiếp và cũng không bị chèn ép và đối xử bất
công, nhưng họ đều ủng hộ tôi.

Vâng, xin cảm ơn chị đã tham gia cuộc trò chuyện! Phía Trước
chúc chị những ngày tươi đẹp trước mặt và luôn bỏng cháy
niềm tin.

<strong>Nhóm phóng viên <em>PHÍA TRƯỚC</em>
© 2010 Tạp chí Thanh Niên PHÍA TRƯỚC số 36</strong>


<strong>Tải TCPT số 36 (PDF) – BIÊN GIỚI & LÃNH HẢI VIỆT
NAM</strong>

<div class="leftalign">Download <a
href="http://www.mediafire.com/file/884ujv9z9hnnq14/tcpt36_HD.pdf">TCPT36 –
Bản HD</a> (12MB)
Download <a href="http://www.mediafire.com/?gv2jtqdf8ruxh5r">TCPT36 – Bản
Standard</a> (5.5MB)
Download <a
href="http://www.mediafire.com/file/yc45fgnqqz76oql/tcpt36_mini.pdf">TCPT36
– Bản Mini</a> (3MB)</div>

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/6025), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét