chế độ độc tài</h2>
Không có gì là quá đáng nếu nói rằng thế kỷ XX là thế kỷ
của những cuộc "Cách mạng". Những cuộc cách mạng khoa
học kỹ thuật, cách mạng văn hóa nghệ thuật, và những cuộc
cách mạng giành độc lập của các nước thuộc địa phần
lớn đều ở thế kỷ XX. Thế kỷ "Cách mạng" này đã làm
thay đổi toàn bộ thế giới và nhân loại. Những cuộc cách
mạng khoa học kỹ thuật đã đem đến những sản phẩm khoa
học kỹ thuật hữu ích để phục vụ đời sống con người
tốt hơn. Những cuộc cách mạng văn hóa nghệ thuật đã phá
bỏ những hủ tục, phong cách bảo thủ để đem đến cho nhân
loại những món ăn tinh thần, những cái đẹp mà những
trường phái bảo thủ không có được. Còn những cuộc cách
mạng giành độc lập của các nước thuộc địa đã hạ
huyệt chủ nghĩa thực dân và đem Tự Do và Dân Chủ đến cho
người dân ở những quốc gia thuộc địa.
Những tưởng nhân loại sẽ không còn thấy những cuộc cách
mạng hay những phong trào cách mạng vĩ đại để đòi Tự Do
và Dân Chủ trong thế kỷ XXI này. Bởi lẽ, một khi chủ nghĩa
thực dân chuyên đi áp bức và bóc lột đã bị "hạ huyệt"
thì những cuộc "cách mạng" đòi Tự Do và Dân Chủ cũng
không còn đất để dụng võ. Nhưng quả là rất sai lầm với
suy nghĩ trên đây.
Ngày nay, tuy chủ nghĩa thực dân đã mồ yên mả đẹp nhưng
không có nghĩa là "áp bức và bóc lột" cũng được chôn
theo chủ nhân của nó. Ngay sau khi những chế độ bù nhìn do
chủ nghĩa thực dân dựng lên để cai trị người bản địa
sụp đổ thì tên đầy tớ đồ tể "áp bức và bóc lột"
đã quay 180 độ và nhanh chân chạy theo người chủ nhân mới
để tiếp tục hoành hành. Không quá khó khăn để nhận ra vị
chủ nhân mới của tên đầy tớ đồ tể "áp bức và bóc
lột" này. Vâng. Đó là các chế độ độc tài. Dù là chế
độ độc tài ở châu Âu, ở châu Phi, ở châu Á, hay ở châu
Mỹ – những chế độ độc tài đều rất dễ nhận ra bởi
chúng đều có một mẫu số chung . Vâng. Mẫu số chung của
những chế độ độc tài là Quyền lực và Tiền bạc.
<strong>Quyền lực.</strong> Có thể nói rằng lãnh đạo của
những chế độ độc tài là những ông vua của thời hiện
đại. Vì cái ghế quyền lực, những lãnh đạo ở các chế
độ độc tài luôn tìm mọi cách để ngồi, để trụ vững
trên cái ghế quyền lực của mình. Chúng sẵn sàng nâng đỡ
bọn vô lại nhưng có máu gian manh hay lập bè lập nhóm để
cùng nhau bảo vệ cái ghế quyền lực của mình. Vì ghế cái
quyền lực, những lãnh đạo ở các chế độ độc tài không
ngần ngại nói "không" với hiền tài. Bởi một khi người
hiền tài được trọng dụng thì rất khó duy trì cái ghế
quyền lực trong các chế độ độc tài. Vì cái ghế quyền
lực, lãnh đạo ở các chế độ độc tài sẵn sàng hại
người trung lương vì người trung lương luôn đối đầu với
bọn người tham lam quyền lực. Vì cái ghế quyền lực, lãnh
đạo ở các chế độ độc tài không ngại liên kết với
ngoại bang – hay tệ hợn là chịu thuần phục, lệ thuộc
ngoại bang – để duy trì chế độ độc tài của mình. Tóm
lại, các chế độ độc tài luôn tìm trăm phương ngàn kế
để duy trì cái thế độc tôn lãnh đạo của mình.
Ngoài quyền lực, <strong>tiền bạc</strong> là điều không thể
thiếu ở các chế độ độc tài. Có quyền ắt sẽ có tiền
vì các chế độ độc tài không có chỗ cho sự giám sát của
người dân. Tiền từ tham nhũng. Tiền từ bảo kê làm ăn phi
pháp. Tiền từ nguồn lợi bán tài nguyên thiên nhiên của quốc
gia. Tiền từ mua rẻ bán đắt sản phẩm của người dân.
Tiền từ đầu tư xây dựng đất nước do quyền lực mà có.
Ngay sau khi ông Tổng thống Mubarak của Ai Cập từ chức thì
Chính phủ Thụy Sĩ đã ra lệnh phong tỏa tài sản của ông
Mubarak (1). Cũng theo bài báo đăng trên mạng Yahoo này thì gia
tài của ông Mubarak khoảng chừng từ 40 tỉ đô la đến 70 tỉ
đô la. Nếu tài sản của ông Mubarak là 40 tỉ đô là thì trong
vòng 30 năm cầm quyền, ông Mubarak kiếm được 1 tỉ 300 triệu
đô la một năm. Còn nếu tài sản của ông Mubarak là 70 tỉ đô
la thì trong vòng 30 năm cầm quyền, ông Mubarak kiếm được 2
tỉ 300 triệu đô la một năm. Dù là 40 tỉ hay 70 tỉ, thì một
năm mà kiếm được hơn 1 tỉ hay 2 tỉ đô la đều là những
số tiền khổng lồ. Và tất nhiên là số tiền khổng lồ này
của ông Mubarak không phải có được từ kinh doanh chân chính
mà số tiền khổng lồ này có được nhờ vào cái ghế quyền
lực của mình.
Ngoài ông Tổng thống Mubarak của Ai Cập, có thể điểm tên
một số lãnh đạo của các chế độ độc tài khác.
- Ferdinand Marcos của Phi Luật Tân
- Bagbo của Bờ Biển Ngà (Cote d'Ivoire)
- Zein al-Abidine Ben Ali của Tunisia
- Saddam Hussein của Iraq
- Haji Muhammad Suharto của Indonesia
- Jean-Claude 'Baby Doc' Duvalier của Haiti
- Muammar al-Gaddafi của Libya
- Mobutu Sese Seko của Congo (hay còn gọi là Zaire)
- Augusto Pinochet của Chile
Như đã trình bày ở trên, vì quyền lực và lòng tham vô đáy
để vơ vét cho đầy túi của mình, lãnh đạo các chế độ
độc tài phải bắt buộc "áp bức và bóc lột" người dân
của mình. Nhà tù, không cho phép tự do báo chí, không cho phép
người dân phản đối, xây dựng bộ máy chính quyền để
phục vụ giới lãnh đạo cùng những nhóm lợi ích thay vì
phục vụ người dân. Đó là hình thức "áp bức" mà các
chế độ độc tài vẫn thích dùng. Bóc lột thì tham nhũng,
nhũng nhiễu người dân với những luật lệ, giấy tờ hà
khắc. Mở những dự án tốn nhiều tiền nhưng lại không có
hiểu quả kinh tế. Đầu tư những công trình lớn, hoành tráng
nhưng lợi ích chỉ phục vụ giới có tiền thay vì phục vụ
người dân nghèo trong xã hội. Nạn mua quan bán chức cũng là
điều thường thấy trong các chế độ độc tài.
Như giọt nước tràn ly, tất cả những áp bức và bóc lột
của lãnh đạo các chế độ độc tài sẽ khiến người dân
nổi dậy phản đối. Chỉ hơn một tháng sau ngày người dân
Tunisia xuống đường mà Tổng thống Ben Ali của Tunisia phải
trốn chạy sang Arab Saudi. Chỉ chưa đầy một tháng mà ông
Tổng thống Mubarak của Ai Cập phải từ nhiệm. Có thể nói
rằng, hai cuộc cách mạng ở Tunisia và Ai Cập ở đầu thế
kỷ XXI này vĩ đại hơn những cuộc cách mạng đòi Tự Do và
Dân Chủ trước đây. Vĩ đại vì cả hai cuộc cách mạng này
chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn. Vĩ đại vì không
có nhiều máu đổ thịt rơi như vẫn thường thấy trong các
cuộc cách mạng trước đây. Vĩ đại vì quân đội của hai
nước này biết được Sứ mạng của mình cũng như biết
được Chân lý của thời đại. Ngoài ra, chúng tôi nghĩ rằng
cũng nên khen hai ông lãnh đạo của Tunisia và Ai Cập. Dù gì
thì trong họ vẫn còn chút "liêm sỉ" để từ bỏ quyền
hành thay vì mù quáng để từ đó có thể gây ra những hậu
quả khôn lường đầy nước mắt!
<h2>II. đến Nhà nước Pháp quyền bền vững</h2>
Cách đây hơn 2 thế kỷ – còn nếu nói chính xác là 234 năm.
Có một cuộc cách mạng giành độc lập từ chủ nghĩa thực
dân. Nhưng có lẽ cuộc cách mạng này ít được sách báo trong
nước chúng ta nhắc đến, hay ca tụng vì cuộc cách mạng này
không đi theo con đường của Marx và Engel (Mà không đi theo Marx
và Engel cũng đúng thôi. Vì lúc đó Marx và Engel còn chưa chào
đời thì đi theo thế nào được). Đó là cuộc cách mạng
giành độc lập của người Mỹ, một cuộc cách mạng hết
sức vĩ đại vì là sự khởi đầu nền móng vững chãi của
chế độ dân chủ pháp quyền trên toàn thế giới.
Ngay sau khi nước Mỹ giành được độc lập từ Anh quốc, ông
Washington đã trở thành Tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ. Ông
Washington tại nhiệm hai nhiệm kỳ và về hưu chứ không làm
Tổng thống cho đến chết. Nước Mỹ giành độc lập cách
đây 234 năm. 234 năm trước, ở vào cái thời làm vua, hay làm
lãnh chúa là một điều bình thường cho những ai nắm được
cái cơ hội ngàn vàng này. Ấy vậy mà ông Washington chỉ làm
Tổng thống đúng 2 nhiệm kỳ mà thôi.
Không những vậy, trong thời gian làm Tổng thống vào thời kỳ
phôi thai của nhà nước Dân chủ theo thể chế Tam quyền phân
lập của nước Mỹ, ông Washington còn cổ động những người
không cùng đảng phái với ông nên thành lập đảng phái đối
lập. Do đó, thay vì đảng trị theo kiểu độc tài, Nhà nước
Dân chủ của Mỹ đã hình thành và đứng vững trong 234 năm
qua. Người dân Mỹ chưa bao giờ chứng kiến cảnh đảo chánh
bao giờ. Người đắc cử Tổng thống thì có quyền hành tối
thượng. Nhưng khi rời Nhà trắng thì làm dân thường. Tuyệt
nhiên không có chuyện cố vấn cố véo hay quyền lực ngầm sau
khi rời Nhà trắng gì cả. Các sử gia của Mỹ không cần phải
tô hồng chuốt lục cho ông Washington. Ông lấy một người đàn
bà góa làm vợ. Cũng chẳng sao. Ông không có con nối dõi. Cũng
chẳng sao. Trong hai nhiệm kỳ làm Tổng thống, ông Washington đã
có những chính sách sai lầm. Cũng chẳng sao. Bởi đó mới là
ông Washington – người Cha già của nước Mỹ. Đến nay,
người dân Mỹ vẫn dành cho ông Washington một chỗ đứng trang
trọng trong trái tim của mình.
Sở dĩ chúng tôi hơi dài dòng vì trên thế giới này không
thiếu gì người trở thành lãnh tụ của quốc gia sau khi làm
cách mạng – nhất là ở vào thế kỷ XX. Những lãnh tụ cách
mạng ở thế kỷ XX thường trở thành lãnh tụ và cũng
thường làm lãnh đạo cho đến chết chứ không từ bỏ quyền
lực của mình. Lênin cũng chết già chứ không bỏ quyền lực.
Mao Trạch Đông cũng thế và không những vậy – đến lúc
chết, Mao Trạch Đông vẫn sẵn lòng hại chết những ai mà ông
ta nghĩ rằng sẽ làm hại cho cái ghế quyền lực của mình. Ở
xứ Bắc Hàn thì có dòng họ Kim thay nhau làm lãnh đạo. Kim cha
truyền cho Kim con và giờ đây Kim con đang chuyển giao quyền
lực cho Kim cháu. Còn hai anh em của đồng chí Fidel Castro ở Cuba
thì đến khi răng rụng mắt mờ mới dám mở miệng thừa nhận
rằng "Mô hình nhà nước XHCN của Cuba đã thất bại"! Nhưng
cả hai anh em nhà Cuba vẫn khư khư ôm cái ghế lãnh đạo chứ
vẫn không chịu buông xuôi để cứu đất nước Cuba ra khỏi
lầm than.
<h2>III. Thay cho lời kết</h2>
Theo dấu ấn của thời gian, và những gì lịch sử ghi lại, có
thể khẳng định rằng chỉ có Nhà nước Pháp quyền do dân vì
dân thì mới bền vững. Và cũng chỉ có Nhà nước Pháp quyền
bền vững mới trường tồn.
NT
***********************************
Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7799), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).
Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét